Phục Thiên Thị

Chương 115: Huynh đệ, gông xiềng (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tin tức Diệp Phục Thiên ứng chiến lập tức lan tràn cả Đông Hải Học Cung, dẫn phát gợn sóng không nhỏ, rất nhiều người hội tụ tới quan chiến.

Không lâu trước, tin tức Diệp Phục Thiên vào Võ Khúc Cung, Kinh Dương hạ chiến thư từng ở Đông Hải Học Cung dẫn phát ra gợn sóng không nhỏ, Diệp Phục Thiên nói “không có thời gian làm cho rất nhiều người cảm giác không phản bác được, mà Kinh Dương trả lời “không hơn thì tràn đầy ngạo khí.

Một người là yêu nghiệt mới vào Võ Khúc Cung, một người là thiên tài của Tham Lang Cung, hai người cách không đối thoại, về sau Tham Lang Cung nhiều lần châm chọc Diệp Phục Thiên nhát gan không dám chiến, nhưng hết lần này tới lần khác Diệp Phục Thiên đều mặc kệ không ứng chiến, bọn hắn cũng chỉ có thể nghẹn khuất, khuất nhục lúc trước thủy chung không cách nào đòi lại.

Cho đến hôm nay, Diệp Phục Thiên bị người Tham Lang Cung chọc giận, rốt cục cường thế ứng chiến.

Lúc này Diệp Phục Thiên bị rất nhiều người vây xem, hắn nhàn nhạt đứng đó, ánh mắt nhìn phương xa, giống như cao thủ tuyệt thế, trong đám người, Đường Uyển nhìn Diệp Phục Thiên, nghĩ thầm gia hỏa này thật biết trang bức?

Rất nhiều người của Tham Lang Cung lục tục chạy đến, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phục Thiên tràn đầy lãnh ý, Kinh Dương chính là đệ tử thân truyền của Tham Lang Cung, có hắn ra tay, Diệp Phục Thiên tất bại.

Võ Khúc Cung cũng có không ít người chạy tới, bọn hắn rất hi vọng Diệp Phục Thiên thắng, dù sao hôm nay Diệp Phục Thiên đã là đệ tử của Võ Khúc Cung, không thể hủy uy phong của Võ Khúc Cung được.

Huynh muội Mộc Vân Khinh, Mộc Vân Nghê cũng tới, ánh mắt bọn hắn nhìn Diệp Phục Thiên tràn đầy lãnh ý, chiến đấu kế tiếp, bọn hắn rất chờ mong.

Kinh Dương tu hành ở tầng trên của Tham Lang Cung, bởi vậy đến tương đối chậm, qua hồi lâu, mới nhìn thấy một đám đệ tử Tham Lang Cung vây quanh Kinh Dương đi tới, thanh thế mênh mông cuồn cuộn.

Người vây xem tránh ra một con đường, đệ tử Tham Lang Cung cũng ngừng lại, Kinh Dương một người đi về phía trước, Diệp Phục Thiên đang chờ ở đó.

- Ngươi rốt cục dám ứng chiến?

Trên mặt Kinh Dương hiện ra nụ cười khinh miệt, nghe tin Diệp Phục Thiên ứng chiến, hắn có chút ngoài ý muốn.

- Đừng nói nhảm, đã lãng phí không ít thời gian của ta, ngươi chuẩn bị ngược đãi xong chưa?

Lúc này ánh mắt của Diệp Phục Thiên mới nhìn Kinh Dương, chỉ nói một câu, đã làm cho Kinh Dương ngây ngẩn cả người, cái này… tình huống như thế nào vậy?

Người vây xem cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Phục Thiên, đây quả thực là... coi rẻ.

Kinh Dương, đệ tử thân truyền của Tham Lang Cung, lại bị Diệp Phục Thiên coi rẻ như thế, giống như hắn ở chỗ này chờ Kinh Dương thuần túy là lãng phí thời gian, muốn nhanh chóng chấm dứt!

Nghĩ đến lúc trước Diệp Phục Thiên nói “không có thời gian, mọi người chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, nguyên lai gia hỏa này căn bản không có để Kinh Dương vào mắt.

Biểu lộ của đám người Tham Lang Cung càng đặc sắc, chưa bao giờ thấy qua cuồng đồ như thế.

Kinh Dương nhìn Diệp Phục Thiên, cười lạnh nói:

- Lần thứ nhất ta nhìn thấy người...

Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy thân thể của Diệp Phục Thiên động, giống như một tia thiểm điện phóng tới.

Lời còn chưa nói xong đành phải nuốt trở vào, sắc mặt của Kinh Dương rất khó coi, linh khí quanh người bộc phát.

- Thiên Ti Nhiễu.

Kinh Dương nói xong, chỉ thấy linh khí Kim thuộc tính hóa thành vô số sợi tơ quấn quanh thân thể Diệp Phục Thiên, trực tiếp phủ kín không gian.

- Kinh Dương lại tu thành pháp thuật Thiên Ti Nhiễu.

Rất nhiều người kinh hãi, pháp thuật cũng có khó có dễ, Thiên Ti Nhiễu tuyệt đối là pháp thuật độ khó cao, yêu cầu lực khống chế tinh thần rất mạnh, phải khống chế ngàn vạn sợi tơ, uy lực cực kỳ kinh người, có thể vây khốn, cũng có thể sát nhân.

Thân thể của Diệp Phục Thiên lập loè, như xuất hiện một cánh chim do linh khí biến thành, chém về phía trước, những nơi đi qua, sợi tơ đều bị chặt đứt, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, giống như không hề có tác dụng.

Kinh Dương biến sắc, Thiên Ti Nhiễu hóa thành ngàn vạn sợi tơ thẳng tắp đâm về phía Diệp Phục Thiên, thân thể của hắn thì nhanh chóng lùi ra sau, chỉ thấy cánh chim trên người Diệp Phục Thiên dựng thẳng lên, trực tiếp cắt nát pháp thuật của hắn, đồng thời tốc độ nhanh đến mức tận cùng, giống như tàn ảnh.

Sau một khắc, Kinh Dương chứng kiến một nắm đấm nện qua, không có bất kỳ sức tưởng tượng nào, chỉ có một quyền chất phác tự nhiên.

- Phanh...

Không có cho Kinh Dương thời gian phản ứng, cũng không có bất kỳ lo lắng, Kinh Dương bị một quyền nện ngã ở trên mặt đất, huyết hoa văng khắp nơi, hắn là Vinh Diệu cảnh tam tinh, hôm nay Diệp Phục Thiên cũng thế.

Cảnh giới tương đương, nên Diệp Phục Thiên chẳng muốn lãng phí thời gian, chỉ là hắn không nhận khiêu chiến, tựa hồ người Tham Lang Cung sẽ không bỏ qua, vì vậy chỉ có thể thành toàn bọn hắn rồi.

Một quyền này cũng như đập vào trái tim mọi người, người vây xem chỉ cảm thấy cả người chấn động, đây là... miểu sát?

Sau đó bọn hắn chỉ thấy Diệp Phục Thiên nâng nắm đấm, lại một quyền đập xuống, tiếng rầm rầm rầm… vang lên không dứt, mỗi một thanh âm vang lên, đều làm trái tim mọi người nhảy dựng.

- Hiện tại sướng chưa?

Diệp Phục Thiên đạm mạc hỏi.

- Cái này...

Mọi người há hốc mồm, đây quả thực là hành hạ đến chết, khó trách hắn hỏi Kinh Dương chuẩn bị ngược đãi xong chưa!

Nhìn Kinh Dương bị ngược đãi, mọi người cảm thấy rất quái dị, đệ tử thân truyền của đại nhân vật ở Tham Lang Cung, trước kia cuồng ngôn nói Diệp Phục Thiên không gì hơn cái này, bây giờ lại bị chà đạp.

Không hơn? Đúng là không hơn, bất quá tựa hồ Kinh Dương nói là mình.

- Dừng tay.

Đệ tử Tham Lang Cung thấy một màn như vậy, nội tâm không khỏi run rẩy, phẫn nộ quát.

Diệp Phục Thiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn người Tham Lang Cung, cười lạnh nói:

- Cái này chính là kết quả các ngươi muốn, vui vẻ không?

Nói xong liền rời đi, nhìn bóng lưng của hắn, người Tham Lang Cung lại quên cả nâng đỡ Kinh Dương, cảm nhận được vô số ánh mắt quái dị nhìn bọn hắn, tâm tình quả thực không cách nào hình dung.

Cái này chính là kết quả bọn họ muốn sao?

Chỉ cần Diệp Phục Thiên còn ở Đông Hải Học Cung một ngày, cái sỉ nhục này của Tham Lang Cung sẽ không rửa sạch được.

...

Diệp Phục Thiên đánh Kinh Dương một trận, tâm tình khá hơn chút ít, tuy ở trong vương phủ tiêu sái thong dong, nhưng kì thực áp lực rất lớn, nhất là thương thế của lão sư đã mất đi hi vọng.

Trở lại chỗ ở, phát hiện trong đình viện nhiều hơn một người.

Dư Sinh vẫn ở cùng hắn, nhưng lúc này bên cạnh Dư Sinh còn có một thân ảnh.

Thời điểm Diệp Phục Thiên chứng kiến thân ảnh kia thì sững sờ, không ngừng nháy mắt, như cho rằng mình nhìn lầm.

Chỉ thấy giờ phút này thân ảnh bên cạnh Dư Sinh lại là một thiếu nữ tầm mười sáu tuổi, thiếu nữ khéo léo đẹp đẽ, dung mạo thanh thuần, chỉ liếc mắt nhìn đã biết tính cách của nàng cực kỳ ôn nhu.

Giống như cảm thấy cái gì, Dư Sinh và thiếu nữ đồng thời ngẩng đầu, sau đó chứng kiến Diệp Phục Thiên trở lại.

Đôi mắt dễ thương của thiếu nữ nhìn Diệp Phục Thiên, ôn nhu cười cười, Dư Sinh há miệng, giống như muốn giải thích.

- Các ngươi tiếp tục.

Diệp Phục Thiên quay người chuẩn bị ly khai.

- Đợi một chút.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️