Lạc vương gia nhẹ nhàng gật đầu, Họa Thánh ở bên cạnh trong mắt lộ ra vẻ suy tư, sau đó nhàn nhạt mở miệng:
- Hắn đến Vương phủ không phải đến chúc thọ, nếu ta đoán không sai, Hoa Phong Lưu bị thương, chắc hẳn Vương gia có thể trị.
Ánh mắt của Lạc vương gia lóe lên, nói:
- Ngươi nói là, bổn ý của hắn là đến cầu ta cứu lão sư của hắn?
- Không sai.
Họa Thánh nhẹ gật đầu, nghĩ đến Diệp Phục Thiên vì mọi người vũ nhục Cầm Ma mà tuyên chiến, không khỏi nói:
- Hoa Phong Lưu thu được một đồ đệ tốt.
Họa Thánh tự mình tán dương Diệp Phục Thiên, mọi người cũng không tiện nói tiếp.
- Chu Mục, ngày mai con tới Tử Vi Cung của Đông Hải Học Cung tu hành.
Đột nhiên Họa Thánh mở miệng, thanh âm bình thản, phảng phất như chỉ cần hắn nói một câu, Chu Mục sẽ trực tiếp vào Tử Vi Cung, căn bản không cần trải qua khảo hạch.
Hơn nữa những đại nhân vật ở đây cũng không cảm thấy kỳ quái, phảng phất như đây là một sự tình bình thường, thậm chí lão giả Tử Vi Cung kia cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Điểm này, sợ là Diệp Phục Thiên cũng không nghĩ tới.
- Vâng.
Chu Mục gật đầu, Nam Đẩu gia Hoa Giải Ngữ đã ở Tử Vi Cung, còn nữa, Diệp Phục Thiên cũng ở Đông Hải Học Cung.
- Chúc mừng Tử Vi Cung lại thu được cao đồ.
Lạc vương gia nhìn lão giả Tử Vi Cung cười nói.
Lâm Tịch Nguyệt yên tĩnh nhìn hết thảy, trong đầu hiện ra thân ảnh tao nhã vô song kia, gia hỏa này quá lỗ mãng, sợ là căn bản không biết quan hệ giữa Tử Vi Cung, Họa Thánh và Lạc vương gia a.
May mắn tên kia khá thông minh, trong lỗ mãng lại rất cẩn thận, không có lộ ra sơ hở gì, chỉ là đã đắc tội một ít người nha.
Yến hội vẫn tiếp tục, bất quá đã không còn bầu không khí như lúc trước, hôm nay Lạc vương gia vốn nên là nhân vật chính, nhưng danh tiếng lại bị thiếu niên kia lấy sạch.
Lúc này Diệp Phục Thiên đã cưỡi Hắc Phong Điêu trở về Đông Hải Học Cung, gió thổi ở trên thân thể, làm cho trong đầu của hắn cực kỳ thanh tỉnh.
Hắn đương nhiên biết hôm nay ra tay có chút lỗ mãng, nhưng thấy Họa Thánh được người tôn sùng, đệ tử Họa Thánh được chúng tinh ủng nguyệt, lão sư của hắn đã phế, còn bị người ở sau lưng nhục nhã trào phúng, phụ trợ cho Họa Thánh, hắn thật không cách nào nhịn được.
- Lần này sợ là đắc tội không ít người.
Diệp Phục Thiên thấp giọng nói, về sau phải cẩn thận chút ít, nhất là Hạ Phàm kia, chứng kiến thực lực của hắn, tất nhiên sẽ âm thầm ra tay, những người khác cố kỵ thể diện không thể ra mặt phối phó mình, nhưng sau lưng không nhất định, từ lúc trước dùng tinh thần lực công kích ảnh hưởng hắn và Chu Mục chiến đấu là có thể nhìn ra.
- Người ra tay kia, không phải Họa Thánh chính là Lạc vương gia.
Trong nội tâm Diệp Phục Thiên nghĩ, hai người đều là Pháp Sư hệ tinh thần.
- Người nhắc nhở ta, hẳn là tiền bối của Tử Vi Cung.
Trong lòng Diệp Phục Thiên âm thầm phân tích.
...
Đông Hải Học Cung, thời điểm Diệp Phục Thiên trở lại học cung, không ít người nhìn về phía hắn, thấp giọng nghị luận cái gì, hôm nay ở Đông Hải Học Cung, người nhận thức hắn đã không ít.
Bất quá Diệp Phục Thiên cũng không để ý, tiếp tục đi lên phía trước.
Nhưng thời điểm hắn đi đường, có vài thân ảnh chắn ở trước mặt hắn.
- Diệp Phục Thiên?
Người cầm đầu nhàn nhạt hỏi.
- Có việc gì?
Diệp Phục Thiên nhìn đối phương, hắn chưa gặp qua.
- Kinh Dương của Tham Lang Cung ta khiêu chiến ngươi, vì sao một mực tránh chiến?
Đối phương hỏi.
Ánh mắt của Diệp Phục Thiên liếc nhìn đối phương, chỉ cảm thấy có chút nhàm chán, nên mới mặc kệ, đi qua bên cạnh hắn.
- Cái gọi là không có thời gian, bất quá chỉ vì nhu nhược mà thôi, ngươi đánh bại đệ tử Tham Lang Cung ta mới vào Võ Khúc Cung, hôm nay bước vào Đông Hải Học Cung xong lại nhát gan, là sợ lộ ra nguyên hình? Thân là đệ tử Võ Khúc Cung, ngươi không thấy như vậy sẽ làm Võ Khúc Cung mất thể diện sao?
Người nọ nhìn Diệp Phục Thiên tiếp tục nói.
Rất nhiều người nhìn qua bên này, sau đó bọn hắn thấy Diệp Phục Thiên ngừng lại, đưa lưng về phía người Tham Lang Cung, lãnh đạm mở miệng:
- Hiện tại tâm tình của ta không tốt lắm, cho nên ngươi tốt nhất câm miệng, đừng có khiêu chiến, nếu không các ngươi sẽ phải hối hận.
Nói xong hắn chuẩn bị ly khai, nhưng tựa hồ người kia không muốn buông tha, cười nói:
- Trốn tránh không dám chiến cũng có thể lẽ thẳng khí hùng như vậy, thật là để cho ta mở rộng tầm mắt.
Diệp Phục Thiên lại ngừng chân, mọi người chỉ thấy hắn chậm rãi quay người, trên mặt dần dần hiện ra nụ cười sáng lạn, nói:
- Nói cho Kinh Dương, ta ở chỗ này chờ hắn.