Diệp Phục Thiên dừng lại, cảm ứng cỗ lực lượng tinh thần kia.
Tinh thần lực là lực lượng vô hình, nếu do cường giả Thiên Vị cảnh ra tay, đúng là có thể làm được thần không biết quỷ không hay.
- Đã đủ rồi, trở về đi.
Một thanh âm trầm thấp vang lên ở trong đầu, rất khó phân biệt được là thanh âm của ai, nhưng tựa hồ không có ác ý, mà khuyên hắn dừng tay.
Trên thực tế, sau khi đánh bại Hứa Thanh hắn đã cáo từ ly khai, nhưng Chu Mục nhảy ra, hắn đành phải tiếp tục chiến đấu, lão sư đã từng thua ở trong tay Họa Thánh, thậm chí bị phế Mệnh Hồn, hôm nay lại có người vũ nhục, đệ tử Họa Thánh Chu Mục cường thế ra tay, hủy cổ cầm của hắn, nếu như hắn chiến bại rời đi, như vậy thể diện của lão sư còn đâu?
Bởi vậy hắn mới cố ý đánh lui Chu Mục.
Ngay thời điểm hắn suy nghĩ, Chu Mục đã họa thành, lúc này đây, Chu Mục vẽ một con Hoàng Kim Cự Long, vô cùng dữ tợn, không ai bì nổi, Hoàng Kim Cự Long xoay quanh thân thể Chu Mục, lực lượng Mệnh Hồn điên cuồng phóng thích, hàng lâm ở trên người Hoàng Kim Cự Long, giống như Thần Long chính thức đến thế gian, những thiếu niên bị Diệp Phục Thiên làm cho rung động kia đôi mắt sáng ngời, Chu Mục toàn lực mà chiến, lại càng đáng sợ hơn rồi.
Thấy một màn như vậy, thần sắc của Diệp Phục Thiên lạnh lùng, linh khí cuồng bạo hối tụ, Kim Sí Đại Bằng Điểu giương cánh, sáng chói khôn cùng, đã đến tình trạng này, đành phải chiến một trận, hảo ý của đối phương hắn chỉ có thể tâm lĩnh.
Chu Mục và Diệp Phục Thiên đồng thời động, Cự Long và Kim Sí Đại Bằng Điểu sắp va chạm, linh khí bạo tẩu, phong vân biến sắc, trên tiệc rượu có cường giả phóng thích lực lượng ngăn trở dư ba chiến đấu của hai người.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Phục Thiên cảm giác lại có một cỗ tinh thần lực xâm lấn, lúc này đây không có nhắc nhở, mà trực tiếp công kích, Diệp Phục Thiên chỉ cảm thấy tinh thần đau đớn, giống như muốn mất đi tri giác, đã tiếp xúc với công kích của Chu Mục, hắn không có cách nào khống chế linh khí lưu động.
- Phanh!
Diệp Phục Thiên cũng không biết một kích này oanh ra như thế nào, vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, hắn bị đánh lén, làm cho uy lực của chiêu thức giảm đi rất nhiều.
Cự Long nổ tung, Chu Mục và Diệp Phục Thiên đồng thời lui về phía sau.
Hết thảy đều phát sinh ở trong thời gian ngắn ngủi, sau khi Diệp Phục Thiên hạ xuống lại không có tức giận, trên mặt của hắn dần dần hiện ra nụ cười.
Vương phủ thọ yến, nơi này có rất nhiều đại nhân vật, hậu bối khiêu chiến, những đại nhân vật kia tự nhiên không thể ra tay, nhưng không công khai được, lại có thể âm thầm công kích, xem ra người thiện ý nhắc nhở hắn kia đã có dự kiến trước.
Nhưng là ai nhắc nhở hắn? Là ai ám toán hắn?
Hắn đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức mở miệng chỉ trích, đối phương đang lo tìm không thấy lý do đối phó hắn, hắn dám chỉ trích những đại nhân vật kia ám toán mà nói, một câu vu oan, có thể danh chính ngôn thuận thu thập hắn rồi.
- Lĩnh giáo.
Diệp Phục Thiên cười cười, thời điểm hắn nói ra hai chữ lĩnh giáo, cũng không nhìn về phía Chu Mục, mà nhìn về phía các đại nhân vật ở đây, ý nghĩa trong đó, người đánh lén hắn tự nhiên sẽ hiểu.
- Hôm nay bất đắc dĩ quấy rầy thọ yến của Vương gia, may mắn Vương gia rộng lượng, không so đo với vãn bối, vãn bối xin cáo lui.
Diệp Phục Thiên mỉm cười hành lễ, sau đó lại tiêu sái quay người ly khai, không có tiếp tục chiến đấu tiếp, đối phương đã dùng loại phương thức này rồi, đánh tiếp chịu thiệt sẽ chỉ là hắn.
- Chiến đấu còn chưa kết thúc, đã muốn đi sao?
Tựa hồ Chu Mục cảm thấy vừa rồi mình chiếm thượng phong, nhìn bóng lưng của Diệp Phục Thiên nói.
- Chu Mục, được rồi.
Họa Thánh nhàn nhạt mở miệng, thần sắc của Chu Mục trì trệ, sau đó nhìn Diệp Phục Thiên nói:
- Ngày khác nếu như có cơ hội, sẽ hoàn thành trận chiến giang dở này, đến lúc đó ta sẽ toàn lực ra tay.
- Được, hôm nay thọ yến của Vương gia không tiện quấy rầy quá nhiều, chỉ phát huy năm thành thực lực, thời điểm tái chiến, ngươi tự sẽ minh bạch.
Thân ảnh của Diệp Phục Thiên dần dần đi xa, một thanh âm hết sức lông bông bay tới, biểu lộ trên mặt Chu Mục trở nên cực kỳ đặc sắc.
Hôm nay bị hắn bức bách đến loại trình độ này, Diệp Phục Thiên lại dám cuồng ngôn, nói chỉ phát huy năm thành thực lực?
- Dõng dạc.
- Cuồng đồ.
Từng thanh âm truyền ra, có người lạnh lùng nói:
- Kẻ này bị Chu Mục đánh lui, Họa Thánh tiền bối rộng lượng không muốn làm khó hắn, lại không biết cảm ơn, còn khẩu xuất cuồng ngôn, lẽ nào lại như vậy.
- Một gia hỏa vô sỉ.
Thanh âm châm chọc không ngừng vang lên.
- Chu Mục phong thái trác tuyệt, không hổ là đệ tử của Hoa huynh.
Lạc vương gia khen ngợi, lại có rất nhiều người phụ họa, nhưng kì thực giờ phút này mọi người đều có tâm tư, mặc dù tán dương Chu Mục, nhưng trong lòng những đại nhân vật kia hiểu rõ, mặc dù cuối cùng Chu Mục đánh lui công kích của Diệp Phục Thiên, nhưng đánh tiếp ai thắng ai bại còn khó nói, huống chi cảnh giới của Chu Mục cao hơn Diệp Phục Thiên hai cấp.
Cho nên trận chiến này, thật không có gì đáng khen cả.
Sắc mặt của Hạ Phàm cực kỳ âm lãnh, hắn biết rõ, trước kia không hề nhìn rõ Diệp Phục Thiên, gia hỏa này lại có thiên phú như thế, khó trách Cầm Ma thu hắn làm đệ tử, cũng vì hắn mà nổi điên, như vậy xem ra, cần nhanh chóng diệt trừ kẻ này, không thể tùy ý hắn phát triển được.
Trong yến hội, trừ Họa Thánh từng có ân oán với Cầm Ma, những người khác ngược lại không có ân oán gì với Diệp Phục Thiên, mặc dù hôm nay vì Diệp Phục Thiên mà có chút mất mặt, nhưng kì thực cũng không tính thâm cừu đại hận gì, không cần cảnh giác Diệp Phục Thiên, nhưng hắn không giống, một khi Diệp Phục Thiên lớn lên, nhất định sẽ lấy mạng của hắn.
- Không nghĩ tới Diệp Phục Thiên lại có thể giao thủ với Chu Mục, xem như có chút thiên phú, khó trách Cầm Ma sẽ thu hắn làm đệ tử, hơn nữa ban đầu ở Thanh Châu Thành, ta thấy kẻ này hoa ngôn xảo ngữ với Hoa Giải Ngữ, quan hệ của hai người lại rất tốt, sợ là sẽ bị hắn lừa gạt.
Lúc này Hạ Phàm nhàn nhạt mở miệng, lời vừa nói ra, rất nhiều ánh mắt đều rơi vào trên người hắn.
Gia hỏa này, xem ra là có cừu oán với Diệp Phục Thiên.
- Hoa Giải Ngữ là thiên kim của Nam Đẩu thế gia, nghe chư vị nói thiên phú trác tuyệt, Nam Đẩu huynh không thể không phòng nha.
Lạc vương gia mở miệng nói, ánh mắt của Nam Đẩu Văn Sơn lấp lóe, nhìn Lạc vương gia cười nói:
- Đa tạ Vương gia nhắc nhở, bất quá lúc trước Hoa Giải Ngữ theo Cầm Ma ở Thanh Châu Thành tu hành, kẻ này là đệ tử của Cầm Ma, quan hệ của hai người tốt là rất bình thường, nhưng có cơ hội ta sẽ nhắc nhở Giải Ngữ một tiếng.
- Tin tưởng Nam Đẩu huynh đã có quyết đoán.