Diệp Phục Thiên nói xong, nụ cười của mọi người lập tức cứng lại.
Lúc trước đệ tử Họa Thánh Chu Mục ra tay, một kích phá cầm, bọn hắn vốn định châm chọc vài câu, dùng vãn hồi chút ít mặt mũi.
Nhưng bọn hắn còn chưa kịp mở miệng, Diệp Phục Thiên nói làm cho bọn hắn vội vàng nuốt lời vào bụng.
Cầm thuật, chỉ là khâu yếu nhất của hắn?
Không phải bọn hắn chưa thấy hạng người cuồng vọng hung hăng càn quấy, nhưng hung hăng càn quấy đến loại tình trạng này, thậm chí có thể nói vô sỉ, thì quả thực văn sở vị văn.
Diệp Phục Thiên dùng Cầm thuật liên tiếp đánh bại hai thiếu niên thiên tài, khiến người khác không dám ra chiến, hôm nay lại nói, đây là khâu yếu nhất của hắn? Như vậy hai người bị đánh bại kia tính toán là gì? Bọn hắn lại tính toán là gì?
Cầm bị đánh nát còn hung hăng càn quấy đến trình độ như vậy, gia hỏa này còn cần mặt mũi không?
Ngay cả những đại nhân vật kia cũng trợn mắt há hốc mồm, gia hỏa này, thật vừa mới bị Chu Mục đánh nát cổ cầm sao?
Đây quả thực là không thể nhẫn nhịn.
- Đàn đã nghiền nát, lại còn dám cuồng vọng như vậy, ta ngược lại muốn xem xem, đã không có đàn, ngươi còn bao nhiêu phần thực lực.
Trước kia Hứa Thanh không thể ra tay còn muốn tái chiến, hắn cực kỳ khó chịu, mình là Pháp Sư Vinh Diệu cảnh tứ tinh song thuộc tính, lại ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, thất bại không hiểu thấu như vậy, có thể nghĩ sẽ khó chịu đến cỡ nào.
- Ngươi không được.
Diệp Phục Thiên nhàn nhạt nói, bước chân đi về phía Chu Mục, Hứa Thanh lại nhảy ra, linh khí xung quanh trở nên cuồng bạo.
Diệp Phục Thiên dừng lại, nhàn nhạt liếc nhìn Hứa Thanh, chỉ thấy quanh người Hứa Thanh xuất hiện lôi quang, trong ánh mắt lộ ra chiến ý mãnh liệt, ở hắn xem ra, nếu không phải bị Cầm thuật ảnh hưởng tinh thần lực, làm cho không cách nào phóng thích pháp thuật, hắn sao lại thua khuất nhục như vậy.
- Lôi thuật, Thiên Lôi Dẫn.
Mọi người chỉ thấy xung quanh thân thể Hứa Thanh hội tụ vô số lôi quang, giống như thiếu niên Lôi Thần, tia chớp đâm mắt người đau đớn, lôi đình hội tụ vào tay Hứa Thanh, không biết ẩn chứa lực lượng công phạt đáng sợ như thế nào.
Diệp Phục Thiên có chút bất đắc dĩ, hắn cũng vươn tay, trong chốc lát, lực lượng lôi đình bạo phát, điên cuồng hội tụ về phía lòng bàn tay của hắn, chỉ trong nháy mắt, dùng lòng bàn tay của hắn làm trung tâm, như có dòng điện đáng sợ bạo phát.
- Ta cũng biết.
Thanh âm của Diệp Phục Thiên bình tĩnh, sắc mặt mọi người trở nên phấn khích, Diệp Phục Thiên chỉ là Vinh Diệu cảnh tam tinh, nhưng lòng bàn tay của hắn hội tụ lực lượng lôi đình lại không thua Hứa Thanh, hơn nữa tia chớp càng tùy tâm sở dục, lực khống chế pháp thuật của Diệp Phục Thiên, phảng phất như càng mạnh hơn nữa.
Sắc mặt của Hứa Thanh khó coi, Diệp Phục Thiên dùng pháp thuật đồng dạng chiến đấu với hắn, là cố ý nhục nhã hắn sao?
- Đi.
Một thanh âm lạnh như băng truyền ra, pháp thuật phóng thích, vô số lôi đình hóa thành tia chớp sáng chói, muốn đâm xuyên hết thảy, trong nháy mắt phóng thích Thiên Lôi Dẫn, xung quanh thân thể hắn lại có linh khí Hỏa thuộc tính hội tụ, chuẩn bị tiếp tục phóng thích pháp thuật.
Chỉ thấy lúc này, thân thể Diệp Phục Thiên lóe lên, lại mang theo lôi đình lao đến, trong nháy mắt pháp thuật sắp hàng lâm, bàn tay của hắn duỗi ra, pháp thuật giống nhau, Diệp Phục Thiên lại cận thân phóng thích, ánh sáng lôi đình bao phủ hết thảy, chỉ thấy thân ảnh tắm rửa trong lôi quang xuyên thấu qua pháp thuật, tiếp tục đi về phía trước, sau một khắc, thân thể Hứa Thanh cứng ngắc, đang hội tụ linh khí cũng ngừng lại.
Trước mặt Hứa Thanh, Diệp Phục Thiên tùy ý đứng đó, bàn tay đối diện lấy thân thể của hắn, lôi đình vô tận bao phủ, chỉ cần Diệp Phục Thiên phóng thích pháp thuật, sẽ trực tiếp xỏ xuyên qua thân thể yếu ớt của hắn.
- Đã hài lòng chưa?
Lôi đình trong tay Diệp Phục Thiên tán đi, quay người tiếp tục đi về phía Chu Mục, lưu lại Hứa Thanh thần sắc đờ đẫn.
Diệp Phục Thiên bình tĩnh đi tới, ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn không tự chủ được trở nên ngưng trọng.
Không sử dụng Cầm thuật, trực tiếp dùng pháp thuật công kích, cũng miểu sát Hứa Thanh.
Cầm thuật, thật chỉ là khâu yếu nhất của hắn?
Đệ tử Cầm Ma này, đến tột cùng có bao nhiêu thực lực?
Diệp Phục Thiên đi đến đối diện Chu Mục, bước chân ngừng lại, cười nói:
- Diệp Phục Thiên, Vinh Diệu cảnh tam tinh, xin chỉ giáo.
- Gia hỏa này là cố ý.
Mọi người nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, ai không biết hắn là Vinh Diệu cảnh tam tinh, nhưng giờ phút này tự báo cảnh giới, là cố ý làm cho Chu Mục xấu mặt sao?
Chu Mục không để ý đến Diệp Phục Thiên, linh khí xung quanh thân thể đang vận chuyển.
Hắn đưa tay vào hư không, vẽ ra một thanh kiếm, kiếm do linh khí Kim thuộc tính hội tụ thành, kiếm sinh, boong boong vang vọng.
- Chu Mục muốn dùng toàn lực.