Phục Thiên Thị

Chương 109: Cuộc chiến của đệ tử cầm ma và họa thánh (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Thanh âm của Diệp Phục Thiên giống như một cái tát vang dội, khiến cho những người trước kia vũ nhục Cầm Ma khuôn mặt nóng rát, ánh mắt âm trầm.

Vương phủ thọ yến, Họa Thánh lại ở hiện trường, bọn hắn lấy lòng Họa Thánh làm thấp Cầm Ma vốn chỉ là việc nhỏ, nhưng ai nghĩ đến đệ tử Cầm Ma đang ở trong yến hội, còn có thiên tư phi phàm, tại chỗ khiêu chiến.

Thiếu niên ngồi ở trước cổ cầm ánh mắt thanh tịnh, ẩn ẩn còn có chút lông bông.

Đám người Vân Nhu nhìn bóng lưng của hắn ngây dại, nguyên lai thiếu niên nhạc công kia lại có ánh sáng chói lọi như thế.

Lâm Tịch Nguyệt và Tiểu Hà cũng cảm thấy Diệp Phục Thiên ưu tú, các nàng biết người vừa rồi bị hắn đánh bại, thực lực không kém chút nào, lại bị tiếng đàn miểu sát, có thể thấy được Diệp Phục Thiên cường đại ra sao, Lâm Tịch Nguyệt nghĩ thầm nếu nàng lên sân khấu, sợ là kết cục cũng giống như vậy.

Yến hội lại trở nên yên tĩnh, tuy nói chỉ là một trận chiến đấu, tựa hồ không thể đại biểu cái gì, nhưng những thiếu niên kia lại không có nóng đầu tiến lên.

Cầm thuật thuộc về tinh thần công kích, trực tiếp bá đạo, thiếu niên Kiếm Tu bị đánh bại kia cũng là Pháp Sư Vinh Diệu cảnh tam tinh, ý nghĩa tinh thần lực không kém, nhưng thời điểm tiếng đàn còn chưa tới đỉnh phong đã bị thương, nói rõ nếu chỉ tu võ đạo, hoặc Pháp Sư cảnh giới thấp hơn Vinh Diệu cảnh tam tinh thì không cần lên đài, tinh thần lực không đủ cường đại mà nói, đối mặt Cầm thuật của Diệp Phục Thiên sẽ bị miểu sát.

- Xem ra Cầm Ma có người kế tục, còn có ai nguyện đi lên lĩnh giáo không?

Lạc vương gia nhàn nhạt mở miệng, tuy ngữ khí nhìn như bình tĩnh, nhưng kì thực trong nội tâm đã mất hứng, hôm nay là thọ yến của hắn, lại bị đệ tử Cầm Ma đoạt danh tiếng, nếu Diệp Phục Thiên là bằng hữu của hậu nhân còn tốt, nhưng đệ tử của Cầm Ma, hắn lại quan hệ tốt với Họa Thánh, tự nhiên sẽ không quá hữu hảo với Cầm Ma.

Huống chi Diệp Phục Thiên nói, là đánh mặt không ít người, những người này, đều là đến chúc thọ cho hắn.

Nhưng từ đầu đến cuối Diệp Phục Thiên biểu hiện nhẹ nhàng đúng mực, không cách nào bắt bẻ, những trưởng bối như bọn hắn, luôn không có khả năng trực tiếp nhằm vào một thiếu niên chứ?

Hiện tại kết cục tốt nhất là Diệp Phục Thiên bị thiếu niên ở đây đánh bại.

- Ta đến lĩnh giáo.

Chỉ thấy một giọng nói truyền ra, trong đám người đi ra một thiếu niên mặc hoa phục, khí chất bất phàm.

- Là Hứa Thanh, Pháp Sư Lôi Hỏa song thuộc tính, Vinh Diệu cảnh tứ tinh.

Mọi người chứng kiến thiếu niên kia thì ánh mắt lóe lên, lộ ra vẻ chờ mong, Pháp Sư tinh thần lực Vinh Diệu cảnh tứ tinh càng mạnh hơn một ít, mới có thể ngăn cản được Cầm thuật của Diệp Phục Thiên, mà một khi Cầm thuật công kích không ảnh hưởng đến đối thủ, như vậy bại nhất định là Diệp Phục Thiên.

- Hứa Thanh, Pháp Sư Vinh Diệu cảnh tứ tinh.

Hứa Thanh nhìn Diệp Phục Thiên nói.

- Mời.

Diệp Phục Thiên trả lời, không mất khí độ, chữ mời nói xong, hắn liền cúi đầu đánh đàn, mười ngón kích thích dây đàn, như trước mắt căn bản không tồn tại những người khác.

Tiếng đàn vang lên, mọi người không khỏi nhíu mày, tiếng đàn này quá lộn xộn, tựa hồ không thành làn điệu, không có ý cảnh mông lung như trước.

- Thiên Ma Loạn Vũ.

Họa Thánh giật mình, hắn là đối thủ cũ của Cầm Ma, tự nhiên biết sơ lược phương pháp công kích của đối phương, khúc trước là Thương Sơn Long Ngâm, mà khúc này là Thiên Ma Loạn Vũ, khúc âm nhìn như lộn xộn, nhưng kì thực càng khó đối phó hơn.

Linh khí Lôi Hỏa song thuộc tính ở xung quanh thân thể Hứa Thanh bạo tẩu, hai loại linh khí trong thiên địa điên cuồng lưu động, sinh ra cộng minh với tinh thần lực của hắn.

Nhưng lúc này, tiếng đàn lộn xộn không ngừng lọt vào tai, làm cho hắn sinh ra cảm xúc bực bội, tinh thần không cách nào tập trung, đang câu thông linh khí chuẩn bị phóng thích pháp thuật, lại ẩn ẩn cảm giác khống chế linh khí không còn tùy tâm sở dục.

Muốn phóng thích pháp thuật, cần tinh thần lực khống chế linh khí hội tụ, hơi có sai lầm, pháp thuật sẽ không cách nào ngưng tụ, hơn nữa mọi người phát hiện một màn cổ quái, là linh khí điên cuồng hội tụ kia, lại thủy chung không có quy luật, một mực gầm thét ở xung quanh Hứa Thanh.

- Xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt mọi người lộ ra dị sắc, Cầm thuật chỉ nhằm vào một người, sóng âm vô hình bao phủ Hứa Thanh, những người trên yến hội nghe được chỉ là tiếng đàn lộn xộn, nhưng Hứa Thanh nghe lại là Cầm thuật ẩn chứa tinh thần công kích, Thiên Ma Loạn Vũ.

Hứa Thanh đứng tại nguyên chỗ không nhúc nhích, sắc mặt dần dần trở nên khó coi, trên trán xuất hiện mồ hôi, bầu không khí rất quỷ dị.

Thiên Ma Loạn Vũ không công kích trực tiếp giống như Thương Sơn Long Ngâm, nhưng lại ảnh hưởng phóng thích pháp thuật, tuyệt đối là khắc tinh của Pháp Sư.

Theo tiếng đàn tiếp tục, tinh thần lực của Hứa Thanh càng ngày càng khó tập trung, cơ hồ sắp tan vỡ, chiến đấu như vậy quá khó tiếp thu, trước kia hắn chưa bao giờ trải qua, đương nhiên đây cũng là vì lần thứ nhất hắn đối mặt Cầm Pháp Sư.

- Thắng bại đã phân, được rồi.

Họa Thánh nhàn nhạt mở miệng, trong thanh âm bình tĩnh như chất chứa lực lượng cường đại, đánh gãy tiếng đàn.

Mười ngón tay của Diệp Phục Thiên rời khỏi dây đàn, thần sắc bình tĩnh trước sau như một, như chỉ đàn một khúc bình thường, Hứa Thanh còn đứng ở đó, sắc mặt tái nhợt, thân hình run nhè nhẹ, phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, hắn chưa bao giờ mất mặt qua như vậy.

Đây quả thật là chiến đấu sao? Từ đầu đến cuối, Hứa Thanh ngay cả ra tay cũng không làm được, một mực bị tiếng đàn vây khốn, nếu tiếp tục nữa, tinh thần của hắn sẽ sụp đổ.

Họa Thánh nhìn Diệp Phục Thiên, Cầm Ma dẫn đệ tử đến Đông Hải Thành, xem ra thực không phải về dưỡng lão.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️