Thanh âm của thiếu niên không vang dội, lại âm vang hữu lực, chỉ trong nháy mắt, tiệc rượu yên tĩnh im ắng.
Thiếu niên nhạc công này, lại là đệ tử Cầm Ma, một khúc Nghê Thường Vũ Y, làm cho mọi người rơi vào trong tiếng đàn, có thể thấy được tiếng đàn chất chứa ý cảnh mạnh ra sao.
Nhất là những thiếu niên và vũ cơ kia, nếu không phải Họa Thánh đánh gãy, sợ là hiện tại bọn hắn còn đắm chìm ở trong tiếng đàn.
Vân Nhu kinh ngạc nhìn Diệp Phục Thiên, thiếu niên anh tuấn thích nói giỡn kia, tựa hồ, cũng có lai lịch rất lớn, hơn nữa hắn khảy đàn, lại là vũ khúc Nghê Thường Vũ Y nổi danh thiên hạ, nghe đồn nếu khúc này do Cầm Pháp Sư lợi hại khảy, có thể làm cho người lâm vào huyễn cảnh không cách nào thoát ra.
Ánh mắt của Lâm Tịch Nguyệt và Tiểu Hà cũng nhìn về phía Diệp Phục Thiên, nguyên lai hắn không phải nhạc công bình thường, mà là đệ tử Cầm Ma.
Nói như vậy, hắn là một vị Cầm Pháp Sư?
- Diệp Phục Thiên.
Có thiếu niên tu hành ở trong Đông Hải Học Cung thì thào nói nhỏ, danh tự hơi quen tai, lập tức nhớ ra cái gì đó, có chút khiếp sợ nhìn về phía Diệp Phục Thiên, chẳng lẽ là Diệp Phục Thiên kia?
Họa Thánh và Lạc vương gia đều nhìn Diệp Phục Thiên, hiển nhiên rất bất ngờ, đệ tử Cầm Ma lại xuất hiện ở trên yến hội, hơn nữa chỉ là một nhạc công, nếu không phải Nam Đẩu Văn Sơn nói tới Cầm Ma, mọi người mở miệng châm chọc, có lẽ hắn sẽ còn yên tĩnh khảy đàn?
Nam Đẩu Văn Sơn nhìn về phía Diệp Phục Thiên, nghe Nam Đẩu Khô nói, tựa hồ Cầm Ma ký thác kỳ vọng rất lớn lên người đệ tử này, hôm nay gặp dung nhan khí độ, cũng rất bất phàm, có vài phần phong thái của Cầm Ma năm đó.
Lúc này tiệc rượu hơi có vẻ trầm mặc.
Đệ tử Cầm Ma xuất hiện, thật có chút đột ngột.
Hạ Phàm thì nhìn Diệp Phục Thiên, trong nội tâm cười lạnh, hắn lại dám nhảy ra.
Bất quá vào lúc này, chỉ thấy Diệp Phục Thiên đứng dậy, nhìn vị đại nhân vật của Tử Vi Cung, khom người nói:
- Vãn bối đệ tử Võ Khúc Cung Diệp Phục Thiên, bái kiến trưởng bối học cung.
- Ngươi là đệ tử của Võ Khúc Cung?
Ánh mắt của vị đại nhân Tử Vi Cung kia lóe lên, đệ tử Cầm Ma, hôm nay tu hành ở Võ Khúc Cung sao, hiển nhiên hắn không chú ý tới sự tình Diệp Phục Thiên lúc trước.
- Không lâu trước đi vào Võ Khúc Cung tu hành.
Diệp Phục Thiên lấy ra lệnh bài thân phận, vị đại nhân kia của Tử Vi Cung nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm.
Nhưng trong nháy mắt, sắc mặt của Hạ Phàm lại trở nên khó coi.
Diệp Phục Thiên tu hành ở trong Đông Hải Học Cung.
Có tầng quan hệ này, hơn nữa ở trên thọ yến của Vương gia, sợ rằng ai cũng không thể làm gì hắn? Mặc dù vị đại nhân của Tử Vi Cung kia không ưa thích Diệp Phục Thiên, nhưng nếu là đệ tử của Đông Hải Học Cung, chỉ cần hắn ngồi đó, ai dám làm càn.
Lâm Tịch Nguyệt trợn mắt, nhìn anh tuấn thiếu niên đứng ở trước cổ cầm ngẩn người, nghĩ đến trước đó Diệp Phục Thiên nói với nàng đang tu hành ở Đông Hải Học Cung, nàng cho rằng Diệp Phục Thiên nói dối, nhưng giờ phút này xem ra, Diệp Phục Thiên không có lừa gạt nàng, mà đúng là đang tu hành ở trong Đông Hải Học Cung.
Nhưng nàng và Diệp Phục Thiên ngồi chung thuyền tới Đông Hải Thành, khi đó Đông Hải Học Cung đã qua kỳ thi mùa xuân, cho nên nàng và Tiểu Hà mới cho rằng Diệp Phục Thiên nói dối.
Như vậy, Diệp Phục Thiên có thể vào Đông Hải Học Cung chỉ có một khả năng, là được đại nhân vật của Võ Khúc Cung coi trọng, phá lệ cho hắn vào Võ Khúc Cung tu hành, cái này ý vị như thế nào trong nội tâm nàng tinh tường, ý nghĩa thiên phú của Diệp Phục Thiên mạnh hơn đệ tử Đông Hải Học Cung bình thường rất nhiều.
Đông Hải Học Cung là thánh địa tu hành của Đông Hải Phủ, thiếu niên từ Thanh Châu Thành đến, lại được phá cách nhập học.
Mọi người thấy một màn như vậy, trong nội tâm càng cảm thấy quái dị, đệ tử Họa Thánh Chu Mục ưu tú thì không cần nhiều lời, hôm nay đệ tử Cầm Ma xuất hiện, vừa ra liền lợi dụng một khúc Nghê Thường Vũ Y kinh diễm toàn trường, sau đó lộ ra thân phận đệ tử Đông Hải Học Cung, hiển nhiên cũng không phải thiếu niên bình thường, nói như vậy, thì lộ ra có chút thú vị rồi.
- Khúc đàn không tệ, hiện tại sư phụ ngươi như thế nào?
Lạc vương gia nhàn nhạt hỏi, thanh âm không vui không giận, Diệp Phục Thiên dùng Nghê Thường Vũ Y chúc thọ, đúng quy đúng củ, hắn thân là Vương gia, hôm nay lại là thọ yến của mình, tự nhiên không thể mất khí độ.
- Lão sư bị tiểu nhân hãm hại, hôm nay hành động bất tiện, đã trở lại Cầm Viên tu tâm dưỡng tính, không hỏi ngoại sự, xem như tự tại nhàn nhã.
Diệp Phục Thiên bình tĩnh mở miệng, ánh mắt của Hạ Phàm sắc bén, đây là mắng hắn sao.
Mọi người nhìn về phía Diệp Phục Thiên, thiếu niên này nói chuyện thật cẩn thận, Cầm Ma về chốn cũ tu tâm dưỡng tính, không hỏi ngoại sự, hơn nữa tu vi đã phế, như vậy ai còn đi tìm hắn gây sự, kia không phải tiểu nhân sao.
- Hôm nay là thọ yến của Vương gia, vốn định yên tĩnh đánh đàn, giúp thọ yến của Vương gia càng thêm náo nhiệt, cũng không dám quấy rầy, nhưng lại nghe rất nhiều người dám bất kính với ân sư.
Ánh mắt của Diệp Phục Thiên nhìn về phía mọi người, tiếp tục mở miệng:
- Mặc dù ta thiên phú bình thường, thực lực hèn mọn, nhưng cũng không thể nhìn thấy ân sư bị người vu oan nhục nhã mà thờ ơ, những người trước kia ngôn ngữ vũ nhục lão sư, Diệp Phục Thiên bất tài, muốn xem hậu nhân mà chư vị tiền bối bồi dưỡng ưu tú như thế nào.
Dứt lời, hắn thoáng dừng lại, nhìn về phía những người trước kia ngôn ngữ nhục nhã lão sư, nói:
- Xin chỉ giáo.
Thiếu niên năm nay mười sáu, đối mặt rất nhiều đại nhân vật của Đông Hải Thành, thanh âm bình tĩnh, không kiêu ngạo không tự ti, lại như đất bằng kinh lôi, gợn sóng mạnh mẽ.
Vương phủ thọ yến, chư vị thiếu niên triển lộ tài năng, khen ngợi lẫn nhau, nhưng giờ phút này, thiếu niên trước kia ở một bên yên lặng đánh đàn đi ra, khiêu chiến toàn bộ.
Chỉ nhìn khí độ này, đã không vũ nhục phong thái của Cầm Ma năm đó.
Yến hội yên tĩnh, Vân Nhu, Lâm Tịch Nguyệt… nhìn về phía hắn, như giờ phút này mới nhận thức thiếu niên kia, nguyên lai trước kia, các nàng căn bản không biết hắn là người như thế nào.
Những người trước kia mở miệng châm chọc Cầm Ma, sắc mặt hơi có vẻ khó coi, thiếu niên nói chuyện khách khí, khí độ bất phàm, mới càng nổi bật ra bọn hắn vô tri tiểu nhân.
Hôm nay lại bị khiêu chiến, tự nhiên càng không vui nổi.
- Tu vi cảnh giới của ngươi như thế nào?
Lạc vương gia mở miệng hỏi, nếu Diệp Phục Thiên quá mạnh mẽ, cũng tiện nhắc nhở những người kia, thà không đấu cũng không thể bị vẽ mặt.
- Vãn bối Vinh Diệu cảnh tam tinh, mấy ngày trước mới đột phá.
Diệp Phục Thiên bình tĩnh đáp, Lạc vương gia nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn những người kia, tuy ở cái tuổi này có tu vi Vinh Diệu cảnh tam tinh rất không tệ, nhưng không coi là quá ưu tú, hậu bối của những người kia đều không kém.
- Ta nguyện lĩnh giáo.
Chỉ thấy một thanh niên từ trong đám người đi ra, chính là Kiếm Tu lúc trước, tu vi của hắn tương đương Diệp Phục Thiên, kiếm khách Vinh Diệu cảnh tam tinh.
- Tốt, các ngươi cứ việc chiến đấu, bên cạnh tự sẽ có người che chở.
Lạc vương gia nhàn nhạt mở miệng, ở đây đều là đại nhân vật, chính giữa khoảng trống rất lớn, mặc dù sẽ lan đến bên cạnh, nhưng mọi người có thể ngăn cản dư ba.
- Vâng.
Thiếu niên rút kiếm, đứng ở đối diện Diệp Phục Thiên.
Chỉ thấy Diệp Phục Thiên chậm rãi ngồi xuống, đám người Vân Nhu thối lui, chỉ còn Diệp Phục Thiên ngồi ở trước cổ cầm.
Có người mở miệng nhục nhã lão sư, mà hắn là đệ tử của Cầm Ma, tự nhiên phải dùng cầm mà chiến.
Tiếng đàn vang lên, tang thương đại khí, lập tức dẫn người vào trong ý cảnh kỳ diệu, phảng phất như đi vào sơn mạch thê lương.
- Cầm thuật.
Thần sắc mọi người chăm chú, mặc dù Nghê Thường Vũ Y Khúc lúc trước chất chứa ý cảnh rất mạnh, nhưng kì thực Diệp Phục Thiên không dung nhập tinh thần lực vào trong đó, chỉ dùng phương thức bình thường khảy đàn, nhưng giờ phút này, chỉ vừa ra tay, ý cảnh liền sinh, dẫn người vào trong đó, là Cầm thuật chính thức.
Thiếu niên Kiếm Tu kia động, thân thể của hắn nhanh như tia chớp, trực tiếp chạy về phía Diệp Phục Thiên, nhưng chỉ nghe thanh âm không ngừng lọt vào tai, như có lực lượng kỳ diệu xuyên thấu màng nhĩ, trực tiếp tiến vào đầu, hắn chỉ cảm thấy thân ở trong núi lớn, hoang vu cô tịch, hắn lại chạy về phía trước, Diệp Phục Thiên đang ngồi ở phía trước hắn đánh đàn.
- Tinh thần công kích.
Hắn biết rõ mình đã bị Cầm thuật ảnh hưởng, kiếm trong tay dâng lên hỏa diễm đáng sợ, là một Kiếm Tu Hỏa thuộc tính.
Thân thể nhảy dựng lên, hai tay cầm kiếm chém xuống, thế như bôn lôi, hỏa diễm nồng đậm giống như ánh sáng mặt trời hừng hực, bổ ra hết thảy, chém về phía Diệp Phục Thiên đang đánh đàn.
Ẩn ẩn có tiếng long ngâm truyền ra, mười ngón của Diệp Phục Thiên nhanh đến không kịp nhìn, điên cuồng kích thích dây đàn, chỉ thấy hắn giơ tay lên, lập tức ở trong đầu thiếu niên Kiếm Tu kia, như thấy được một con Chân Long gào thét đánh tới, tiếng long ngâm chấn vỡ hư không, xé rách hỏa diễm, nghiền nát kiếm ý, oanh ở trên người hắn.
Sau đó ở trên tiệc rượu, mọi người chứng kiến thiếu niên Kiếm Tu kia từ giữa không trung rơi xuống, chật vật té ngã ở trên đất.
Tiếng đàn im bặt mà dừng, Diệp Phục Thiên nhàn nhạt mở miệng, nhìn về phía những người kia nói:
- Chư vị vũ nhục sư tôn ta, nhưng bồi dưỡng ra hậu bối, chỉ có chút thực lực như vậy sao?