Phục Thiên Thị

Chương 107: Nghê thường vũ y (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Vương gia, Tịch Nguyệt bêu xấu.

Nói xong, xung quanh thân thể của nàng có linh khí Thủy thuộc tính hội tụ, hai tay chậm rãi vung vẩy, những linh khí Thủy thuộc tính kia như theo hai tay nàng di động, ở trên không trung hội tụ thành hình, thời gian dần trôi qua, vậy mà hóa thành một chữ thọ, sau đó chậm rãi phiêu đãng về phía Lạc vương gia, thời điểm đến trước người Lạc vương gia mới tán đi.

- Tịch Nguyệt nha đầu cũng đã là Pháp Sư Vinh Diệu cảnh tam tinh rồi, thật nhanh, rất đặc sắc.

Lạc vương gia khen ngợi.

- Đa tạ vương gia tán dương.

Lâm Tịch Nguyệt mỉm cười cúi người, sau đó lui ra.

- Ta múa kiếm chúc thọ Vương gia.

Một thiếu niên đi ra, rút bội kiếm nhảy múa, thiên địa sinh kiếm ý, mỗi một kiếm xẹt qua, sẽ lưu lại một bút họa ở trên không trung, sau khi múa kiếm chấm dứt, kiếm ý ngưng mà không tán, hóa thành bốn chữ sống lâu muôn tuổi.

- Tốt.

Rất nhiều người đều mỉm cười tán thưởng, về sau lục tục có thiếu niên đi ra, dùng các loại phương thức chúc mừng Lạc vương gia, hơn nữa thuận tiện triển lộ thiên phú và thực lực của mình, tùy ý tự nhiên, làm bầu không khí trên tiệc rượu càng náo nhiệt.

- Hoa huynh, chẳng lẽ đệ tử Chu Mục của ngươi không thể hiện một chút sao?

Có người vừa cười vừa nói, Họa Thánh họ Hoa.

- Con đi đi.

Họa Thánh thấp giọng nói.

- Vâng, lão sư.

Chu Mục gật đầu đi về phía trước, trong tay chấp bút, sau đó một tấm giấy trải ở trên mặt thảm, chỉ thấy thân thể của hắn hơi ngồi xổm, bắt đầu vẽ tranh.

- Muốn nhìn Chu Mục ra tay cũng không dễ dàng, đệ tử Họa Thánh, xem ra hôm nay sẽ được mở rộng tầm mắt rồi.

Đằng sau có thiếu niên ngưỡng mộ nói.

- Ta còn chưa thấy qua Triệu Hoán Sư ra tay, không biết sẽ như thế nào.

Có thiếu nữ đôi mắt dễ thương lập loè dị quang, nhao nhao nhìn về phía Chu Mục.

Tốc độ vẽ tranh của Chu Mục cực nhanh, khí độ bất phàm, Lạc vương gia khen:

- Hoa huynh, đệ tử này của ngươi còn trẻ, nhưng đã có phong cách quý phái rồi.

- Đúng vậy.

Mọi người nhao nhao tán thưởng, mặc dù là đám người Vân Nhu đang nhảy múa cũng quăng đi ánh mắt ngưỡng mộ, Diệp Phục Thiên cúi đầu đánh đàn, kì thực cũng xem động tĩnh chung quanh rõ ràng.

Nhớ năm đó lão sư và Họa Thánh là đối thủ cũ, hơn nữa là tình địch, từ trong tay nhân vật như Họa Thánh cướp đi sư mẫu, có thể nghĩ năm đó Cầm Ma tao nhã như thế nào, nếu không bị phế, chỉ sợ cũng như Họa Thánh hôm nay, được người kính ngưỡng, nghĩ đến chênh lệch như thế, trong nội tâm càng cảm thấy khổ sở thay lão sư.

Chu Mục vẽ tranh, Diệp Phục Thiên đánh đàn, một là đệ tử Họa Thánh, một là đệ tử Cầm Ma, nhưng ánh mắt mọi người chỉ nhìn Chu Mục.

Rốt cục, họa thành, chỉ thấy một con Hỏa Phượng Hoàng từ trong tranh bay ra, toàn thân bốc lên hỏa diễm, vờn quanh trần điện, phát ra phượng minh, lại bay đến trước người Lạc vương gia nhảy múa.

- Tốt.

- Diệu thay.

- Phượng Hoàng đại biểu điềm lành, không hổ là tiểu Họa Thánh.

Mọi người khen ngợi, Lạc vương gia cũng lộ ra nụ cười tán thưởng, nói:

- Ban thưởng.

- Đa tạ vương gia.

Chu Mục khẽ khom người, sau đó lui ra.

- Chứng kiến Chu Mục, ta lại nghĩ tới một người, vài ngày trước Nam Đẩu Khô đi Cầm Viên, gặp được Hoa Phong Lưu.

Nam Đẩu Văn Sơn nhàn nhạt mở miệng, trong chốc lát ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người hắn, Cầm Ma về Đông Hải Thành?

- Bất quá hôm nay Hoa Phong Lưu đã là một phế nhân, do Đường Lam che chở, còn thu một đệ tử.

- Phế nhân?

Mọi người lộ ra dị sắc, ánh mắt của Họa Thánh cũng hơi chấn động, sau đó thản nhiên nói:

- Đáng tiếc.

- Có gì đáng tiếc, Hoa Phong Lưu không phế, sợ rằng cũng không có mặt mũi gì xuất hiện ở trước mặt Họa Thánh ngươi.

Có người cười nói.

- Không sai, năm đó Hoa Phong Lưu không biết tự lượng sức mình, tự rước lấy nhục mà thôi, không nghĩ tới sau khi trở thành phế nhân lại có mặt mũi trở lại, thu đệ tử chẳng lẽ có thể bồi dưỡng được? Gặp Chu Mục, sợ là phải cúi đầu đi đường vòng.

- Hôm nay ăn nhờ ở đậu, lại còn si tâm vọng tưởng.

Không ít người nhao nhao mở miệng, ngôn ngữ trào phúng nịnh nọt Họa Thánh.

Ánh mắt của Hạ Phàm rơi vào trên người Diệp Phục Thiên, ý trêu tức càng đậm, hắn ngược lại muốn nhìn, Diệp Phục Thiên còn có thể ẩn nhẫn hay không.

Thời điểm mọi người đàm tiếu, tiếng đàn boong boong lượn lờ truyền đến, phong cách đột nhiên thay đổi, tiếng đàn từ thấp dần cao, vui sướng âm vang, giống như tiên nhạc, thời gian dần trôi qua, đám người Vân Nhu nhảy múa lại rơi vào trong tiếng đàn, vũ bộ càng tùy tâm sở dục, váy dài phiêu động, uyển như tiên tử.

Ở trong tiếng đàn, các thiếu niên cảm thấy tinh thần hưng phấn, ăn uống linh đình, chuyện trò vui vẻ, các trưởng bối cũng hào hứng tăng vọt, toàn bộ yến hội như bị tiếng đàn đẩy lên cao trào.

- Đây là khúc gì?

Họa Thánh có chỗ phát giác, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phục Thiên, không chỉ hắn, những đại nhân vật còn lại đều phát hiện khác thường, tâm tình của bọn hắn lại bị tiếng đàn ảnh hưởng.

Lại nhìn những thiếu niên kia, tựa hồ cực kỳ hưng phấn, nữ tử trên đài múa càng hăng say.

Sau sân khấu, một thiếu niên thanh tú yên tĩnh đánh đàn, phảng phất như di thế độc lập.

Khuôn mặt thiếu niên anh tuấn, thời điểm hắn đánh đàn, trên người càng lộ ra ma lực, hồn nhiên thiên thành, dung nhập vào trong khúc đàn.

- Nghê Thường Vũ Y Khúc, ngươi là người nào?

Đột nhiên ánh mắt của Họa Thánh trở nên sắc bén, giọng nói trực tiếp đánh gãy tiếng đàn, mọi người nhao nhao thanh tỉnh, không khỏi khiếp sợ nhìn thiếu niên anh tuấn kia.

Chỉ thấy thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt của hắn thanh tịnh, không có một chút hèn mọn, nhìn về phía Lạc vương gia, thiếu niên chậm rãi mở miệng:

- Đệ tử Cầm Ma Diệp Phục Thiên, khảy một khúc Nghê Thường Vũ Y, thay sư tôn chúc thọ Vương gia.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️