Phục Thiên Thị

Chương 104: Vương phủ yến hội (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ca múa trên thọ yến của Lạc vương gia đều được an bài tốt, Diệp Phục Thiên khảy một khúc xong, tên nhạc công kia liền rời đi, quản sự cũng dặn dò một ít công việc chú ý vào ngày mai.

Diệp Phục Thiên và một đám nữ tử ở lại tập luyện, dáng người của đám nữ tử này đều rất tốt, hơn nữa tướng mạo xuất chúng, nhất là người múa chính, tầm mười tám tuổi, dáng người gợi cảm yêu mị, lại có gương mặt thanh xuân động lòng người, thời điểm mặc váy dài nhảy múa, đủ để làm nam nhân trầm mê.

Diệp Phục Thiên cúi đầu khảy đàn, chỉ nghe một thanh âm kiều mỵ truyền đến:

- Sao không ngẩng đầu lên.

Ngẩng đầu, Diệp Phục Thiên thấy một khuôn mặt mỹ lệ xuất hiện ở trước mắt, cười nói:

- Mị lực của tiểu tỷ tỷ quá lớn, ta sợ sẽ đàn sai.

- Tiểu gia hỏa này thật thú vị.

Nữ tử cười khanh khách, váy dài phiêu động, lại bay đến trên đàn của Diệp Phục Thiên.

- Có muốn đi chung hay không?

Nữ tử nhảy múa ở trước mắt Diệp Phục Thiên, mị lực to lớn, tựa hồ cố ý đùa hắn, khó được nhìn thấy một thiếu niên nhạc công đẹp trai như vậy, tướng mạo anh tuấn, cho người cảm giác thật thoải mái.

- Tiểu tỷ tỷ, ta có bạn gái rồi.

Diệp Phục Thiên mỉm cười nói, nữ tử ngẩn người, sau đó cười khanh khách, mấy nữ tử ở phía sau nàng cũng cười khẽ.

- Tiểu gia hỏa ngươi nghĩ hay lắm, nhớ kỹ, tỷ tỷ gọi Vân Nhu, tỷ tỷ muốn gả cho tu hành giả lợi hại, không có hứng thú với tiểu gia hỏa ngươi.

Vân Nhu vừa cười vừa nói.

- Ta gọi Diệp Phục Thiên.

Diệp Phục Thiên cười nhẹ nhàng, tiếp tục tập luyện, đoàn người qua một lúc đã thân quen, từ trong miệng các nàng, Diệp Phục Thiên dò thăm được một sự tình, ngày mai Lạc vương gia thọ yến, Đông Hải Thành sẽ có không ít đại nhân vật đến đây chúc thọ.

Đương nhiên đám người Vân Nhu biết cũng có hạn, dù sao ở Đông Phương Thần Châu, không có thiên phú tu hành, mặc dù lại đẹp, địa vị cũng rất thấp, dù có cơ hội gả cho tu hành giả lợi hại, khả năng cũng chỉ có thể làm thiếp thị, một khi qua tuổi thanh xuân, vận mệnh sẽ rất thê lương, dù sao người tu hành tuổi thọ cũng rất dài.

...

Sáng sớm ngày thứ hai, Lạc Vương Phủ bắt đầu náo nhiệt, rất nhiều người bận rộn, bắt đầu chuẩn bị tiệc rượu, đồng thời có người ở bên ngoài Vương phủ nghênh đón tân khách sắp đến.

Đương nhiên những sự tình này không có quan hệ gì với đám người Diệp Phục Thiên, bọn hắn vẫn tập luyện, lúc đến buổi trưa, tân khách lục tục đến, tiến về vị trí yến hội.

Đám người Diệp Phục Thiên sớm đã vào chỗ.

Tiệc rượu rất đại khí, chủ vị tự nhiên là Lạc vương gia, sau đó hai bên có hai hàng ghế rất dài, vị trí càng đến gần Lạc vương gia, thì địa vị lại càng cao.

Ở chính giữa hai hàng ghế rất rộng, ở địa phương cuối cùng xây dựng một cái đài thấp, thảm màu vàng kim óng ánh trải trên mặt đất, Vân Nhu và đám người Diệp Phục Thiên được an bài ở chỗ này, giúp thọ yến tăng thêm vài phần sắc thái, cũng sẽ không ảnh hưởng đến nhã hứng của khách quý ở phía trước.

Tân khách còn chưa ngồi vào vị trí, cầm vũ đã bắt đầu, tiếng đàn du dương truyền đến, đám người Lâm Tịch Nguyệt đi tới bên này, ngồi ở phía sau, Lâm Tịch Nguyệt còn nhìn Diệp Phục Thiên mỉm cười.

- Tịch Nguyệt nhà chúng ta khó được có hảo cảm với nam sinh, đáng tiếc chỉ là nhạc công.

Tiểu Hà ở bên tai Lâm Tịch Nguyệt cười nhẹ nói, Lâm Tịch Nguyệt liếc nàng một cái nói:

- Chớ có nói nhảm.

- Các muội đang nói cái gì đấy?

Bên cạnh có một thiếu niên anh tuấn đi tới cười hỏi.

- Lạc đại ca, không có gì.

Lâm Tịch Nguyệt lắc đầu.

- Tịch Nguyệt, nghe nói thiếu niên nhạc công kia là muội dẫn vào Vương phủ, là bằng hữu của muội sao?

Thiếu niên Lạc họ hỏi.

- Gặp qua hai lần, hắn muốn vào Vương phủ xem sự đời, ta đi ngang qua liền giúp một chút, Lạc đại ca sẽ không để tâm chứ?

Lâm Tịch Nguyệt mỉm cười hỏi.

- Việc nhỏ mà thôi, ta có thể cho hắn ở lại trong vương phủ làm nhạc công.

Thiếu niên cười nói.

- Sau khi yến hội kết thúc hỏi hắn xem có nguyện ý hay không.

Lâm Tịch Nguyệt mỉm cười nói.

- Ân.

Thiếu niên gật đầu liền rời đi, Tiểu Hà thấp giọng nói:

- Tựa hồ tiểu vương gia có ý tứ với ngươi.

- Nha đầu ngươi đừng có nói bậy.

Lâm Tịch Nguyệt bất đắc dĩ nói.

- Nào có, tuy không quá đẹp trai, nhưng thân phận địa vị lại trên trời dưới đất.

Tiểu Hà cười nói, Lâm Tịch Nguyệt cũng chỉ có thể mặc đối phương, bởi vì biết nha đầu kia rất thích đùa.

Thiếu nữ thanh xuân hay miên man bất định, Diệp Phục Thiên tự nhiên sẽ không biết ý nghĩ của các nàng.

Lúc này, có một thân ảnh uy nghiêm đi tới, long hành hổ bộ, ánh mắt sáng ngời hữu thần, sau khi hắn đến, không ít người nhao nhao chắp tay hô:

- Vương gia.

Đúng là Lạc vương gia, chủ nhân của thọ yến hôm nay.

Diệp Phục Thiên ở phía sau ngẩng đầu liếc nhìn Lạc vương gia, tướng mạo đường đường, kèm theo uy nghiêm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️