Phục Thiên Thị

Chương 103: Lạc vương phủ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi không phải đến Đông Hải Thành học tập sao, sao lại đến Vương phủ làm nhạc công?

- Đúng vậy, ta tu hành ở trong Đông Hải Học Cung, đến Vương phủ nhìn sự đời một chút.

Diệp Phục Thiên cười đáp.

- Khoác lác.

Tiểu Hà ở bên cạnh cười khanh khách:

- Thời điểm ngươi đến Đông Hải Thành, kỳ thi mùa xuân đã qua lâu rồi, lại muốn hấp dẫn chú ý của Tịch Nguyệt nhà ta hả?

- Tiểu Hà, chớ có nói nhảm.

Lâm Tịch Nguyệt hé miệng cười cười, không có để ý, Diệp Phục Thiên thấy hai người không tin, đành phải nhún vai, có chút bất đắc dĩ, mỗi lần nói thật đều không ai tin.

- Đúng rồi, sao ngươi lại ở trong Vương phủ, chẳng lẽ ngươi là người của Lạc Vương Phủ?

Diệp Phục Thiên hiếu kỳ hỏi.

Lâm Tịch Nguyệt lắc đầu:

- Trưởng bối trong nhà nhận thức Lạc vương gia, những hậu bối chúng ta cũng nhận thức nhau, bởi vậy sớm tiểu tụ, ta có thể giới thiệu một ít người cho ngươi nhận thức.

- Thì ra là thế.

Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng gật đầu, xem ra Lâm Tịch Nguyệt cũng là tiểu thư hào môn vọng tộc, khó trách khí chất ưu nhã, làm cho người cảm thấy thoải mái.

- Lạc vương gia là người như thế nào?

Diệp Phục Thiên hạ thấp giọng hỏi, Đường di nói Lạc vương gia không có khả năng xuất thủ tương trợ, nếu bởi vì Lạc vương gia làm người cao ngạo lạnh lùng còn tốt, hắn lo lắng Lạc vương gia và lão sư từng có thù, nếu như vậy, thì đúng là rất khó để cho Lạc vương gia ra tay.

- Uy nghiêm rồi lại hiền lành, xem ở trường hợp nào.

Lâm Tịch Nguyệt mỉm cười nói.

Đoàn người đi vào một hoa viên, có người đánh đàn, có mỹ nhân nhảy múa, tựa hồ là tập luyện, thọ yến của Lạc vương gia tự nhiên không thể qua loa, mỗi sự tình đều cần sớm chuẩn bị.

Quản sự đi đến trước mặt nhạc công nói nhỏ vài câu, sau đó nhìn Diệp Phục Thiên cười nói:

- Tới thử xem?

- Được.

Diệp Phục Thiên gật đầu, sau đó ngồi ở vị trí mà nhạc công nhường, khi mười ngón của hắn đánh đàn, khí chất cả người phảng phất như thay đổi, yên lặng tự nhiên, khuôn mặt vốn anh tuấn, giờ phút này càng lộ ra ưu nhã.

Ngón tay thon dài kích thích dây đàn, tiếng đàn vang lên, ánh mắt của nhạc công lấp lóe, trở nên ngưng trọng.

Nương theo tiếng đàn du dương truyền ra, một cỗ ý cảnh làm cho mấy người dần dần chìm vào trong đó.

- Quá hay rồi, ta tự ti mặc cảm.

Nhạc công cười khổ lắc đầu, đàn xem trọng ý cảnh, tuy Diệp Phục Thiên còn trẻ, nhưng lại như khảy đàn nhiều năm, ý cảnh kia không phải hắn có thể bằng, hắn cũng không biết, dù sao hắn chỉ là nhạc công bình thường, mà Diệp Phục Thiên là Cầm Pháp Sư, mặc dù không sử dụng Cầm thuật, nhưng ý cảnh không phải nhạc công bình thường có thể so sánh.

- Đã như vầy, thiếu gia ở đây tập một chút, ngày mai khảy đàn, hôm nay ở đây tập luyện luôn, như thế nào?

Quản sự nói.

- Được, đa tạ.

Diệp Phục Thiên mỉm cười nói.

- Tịch Nguyệt, sao ngươi lại ở chỗ này?

Lúc này, xa xa có một nhóm thiếu niên nam nữ đi tới bên này.

- Trước đó còn tìm ngươi, sao lại có nhã hứng ở đây xem nhạc công tập luyện?

Ánh mắt đám người Diệp Phục Thiên chuyển qua, mấy thiếu niên nam nữ kia đều khí chất bất phàm, chắc hẳn đều là đệ tử của hào môn vọng tộc, hoặc người trong vương phủ.

- Một bằng hữu của ta ở chỗ này đánh đàn, nên tới nghe một chút.

Lâm Tịch Nguyệt mỉm cười nói.

- Bằng hữu của ngươi?

Có người nhìn về phía Diệp Phục Thiên.

- Ân, là một nhạc công, ngày mai sẽ khảy đàn ở trên thọ yến Vương gia.

Lâm Tịch Nguyệt gật đầu.

- Thì ra là thế.

Một thiếu niên nghe chỉ là nhạc công thì không có hứng thú, nói:

- Tịch Nguyệt, chúng ta đi thôi, có người sắp tới.

- Được.

Lâm Tịch Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Diệp Phục Thiên phất phất tay liền rời đi, Diệp Phục Thiên cũng mỉm cười phất tay.

- Ai vậy?

Lâm Tịch Nguyệt xoay người ly khai, mở miệng hỏi.

- Chu Mục.

Người kia cười nói, đôi mắt dễ thương của Lâm Tịch Nguyệt hơi sáng, nghe nói hôm nay tên kia đã là Triệu Hoán Sư Vinh Diệu cảnh ngũ tinh rồi, thiên phú cực cao, không thua kém lão sư hắn năm đó.

- Đúng rồi Tịch Nguyệt, sao ngươi lại làm bằng hữu với một nhạc công?

Có thiếu nữ mở miệng hỏi.

- Một lần vô tình nhận thức.

Lâm Tịch Nguyệt đáp lại.

- Có phải vì người ta đẹp trai hay không?

Thiếu nữ cười trêu ghẹo.

Lâm Tịch Nguyệt cười cười không nói, tướng mạo của Diệp Phục Thiên đương nhiên không tệ, thời điểm đánh đàn càng anh tuấn, đáng tiếc chỉ là một vị nhạc công, hơn nữa tựa hồ thích quá lời, ba hoa nói khoác, bất quá đại khái là bởi vì lòng tự trọng mạnh, trong nội tâm Lâm Tịch Nguyệt nghĩ.

Lâm Tịch Nguyệt cũng không mời Diệp Phục Thiên tham dự vào tụ hội của bọn họ, cũng không giới thiệu nhận thức, điểm ấy hắn tự nhiên nhìn ra được, đều là đệ tử hào phú quý tộc, mà hắn chỉ là “nhạc công, hiển nhiên không thuộc về một vòng tròn.

Đương nhiên, bèo nước gặp nhau mà thôi, Diệp Phục Thiên tự nhiên sẽ không chú ý, Lâm Tịch Nguyệt cho hắn cảm giác đã rất không tệ rồi.

Huống chi hắn đến Vương phủ, mục đích vốn cũng không phải vì nhận thức những thiếu niên kia!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️