Diệp Phục Thiên rất ít an tĩnh tu hành như vậy, tự nhiên mặc kệ khiêu chiến gì kia, hắn không biết Kinh Dương, mặc kệ đối phương là thiên tài gì, cũng không có quan hệ tới hắn, đánh bại đối phương ngoại trừ đưa tới chút thanh âm khen ngợi, thì không thể mang đến cái gì, thậm chí còn có thể sẽ đưa tới càng nhiều phiền toái.
Tham Lang Cung không ngừng vũ nhục chửi rủa, nhưng Diệp Phục Thiên không thèm chú ý, thậm chí không truyền vào trong tai của hắn, hắn yên tĩnh tu hành trong lúc vô tình phá cảnh, cảnh giới võ đạo và pháp sư đều bước vào Vinh Diệu cảnh tam tinh, hơn nữa còn tu thành không ít pháp thuật.
Lúc này, trong biệt viện của Diệp Phục Thiên, hắn đang thử phương thức chiến đấu pháp thuật và võ đạo phối hợp, hắn am hiểu nhiều hệ pháp thuật, nếu pháp thuật có thể hoàn mỹ kết hợp với võ đạo, sẽ bộc phát ra chiến lực càng thêm đáng sợ.
Dư Sinh ở bên cạnh nhìn xem, nhìn Diệp Phục Thiên nói:
- Thất hệ ngoại trừ Thủy thuộc tính, hệ khác ngươi đều tu hành pháp thuật tương ứng.
Mặc dù Diệp Phục Thiên có thể cảm ứng được toàn bộ thuộc tính, nhưng hắn còn không có Mệnh Hồn Thủy thuộc tính, bởi vậy thiên phú Thủy thuộc tính khá yếu, tạm thời không có năng lực tu hành Thủy thuộc tính.
Thiên phú thuộc tính khác, thì đều là cao cấp nhất, Bản Nguyên Mệnh Hồn là Thế Giới Thụ, Mộc thuộc tính, hắn cũng bắt đầu tu hành pháp thuật hệ này, tuy hắn biết rõ, khả năng Bản Nguyên Mệnh Hồn sẽ vĩnh viễn không phóng thích trước mặt người khác.
- Những thứ này đều là pháp thuật ta chọn lựa ra, học thêm chút tự nhiên không có chỗ xấu.
Diệp Phục Thiên vừa cười vừa nói:
- Ta có việc phải đi ra ngoài một chuyến, hôm nay không nhất định sẽ trở lại, ngươi cũng cố gắng tu hành, sớm ngày bước vào Vinh Diệu cảnh tứ tinh.
- Ân, cũng sắp rồi.
Dư Sinh gật đầu, trình độ khắc khổ tu hành của hắn, không kém hơn Diệp Phục Thiên chút nào.
Diệp Phục Thiên cưỡi Hắc Phong Điêu rời đi, trực tiếp ra Đông Hải Học Cung.
...
Lạc Vương Phủ, là một vương phủ tọa lạc ở Đông Hải Thành.
Nghe đồn chủ nhân của Lạc Vương Phủ Lạc vương gia là họ hàng xa của quân vương Nam Đẩu Quốc, cũng có nghe đồn có ân huệ với hoàng tộc, mới được phong Vương gia.
Nhưng vô luận loại nguyên nhân nào, có thể được phong vương, ở Đông Hải Thành chỉ có một nhà, địa vị tự nhiên không bình thường.
Lạc Vương Phủ cực kỳ khí phái, thuộc về thế lực lớn chính thức.
Lúc này, một thiếu niên đi tới bên ngoài Lạc Vương Phủ, đúng là Diệp Phục Thiên.
Lúc này bên ngoài Lạc Vương Phủ có rất nhiều người bận rộn, giăng đèn kết hoa, bầu không khí vui mừng, Diệp Phục Thiên biết rõ, chủ nhân của Lạc Vương Phủ sắp mừng thọ yến rồi.
Vô luận là Vương phủ, hay chủ nhân Vương phủ muốn mừng thọ yến đều không có quan hệ gì với Diệp Phục Thiên.
Chính thức có quan hệ với hắn là Lạc vương gia, hắn là Pháp Sư trị liệu Tinh Thần hệ tu vi Thiên Vị cảnh duy nhất ở Đông Hải Thành, cũng chính là người Đường di nói cho hắn biết.
Đây là sự tình duy nhất mà Diệp Phục Thiên làm ngoại trừ tu hành, bởi vì hắn thời khắc nhớ rõ thương thế của lão sư.
Hắn không rõ vì sao Đường di nói Lạc vương gia nhất định sẽ không xuất thủ, hắn cũng không có tự tin đến mức có thể để Lạc vương gia ra tay trị liệu lão sư, nhưng hắn không có khả năng sự tình gì cũng không làm, hắn thăm dò ra Lạc vương gia này tính cách cao ngạo, rất để ý mặt mũi, thọ yến hàng năm đều làm rất lớn, hắn muốn xem xem Lạc vương gia đến tột cùng là người như thế nào, nhìn xem có cơ hội để đối phương ra tay giúp đỡ hay không.
Đây là hắn nợ lão sư, cũng là sự tình hắn đáp ứng yêu tinh, mặc kệ có làm được hay không, hắn cũng sẽ nỗ lực.
- Ngươi tốt.
Diệp Phục Thiên đi lên trước, tới trước mặt một vị quản sự chỉ huy người hầu làm việc.
Quản sự nhìn Diệp Phục Thiên, thấy thiếu niên hình dáng đường đường, anh tuấn bất phàm, liền cười nói:
- Không biết vị thiếu gia này có chuyện gì?
- Xin hỏi, ngày thọ yến của Lạc vương gia có đàn hát ca múa không, ta tự mình khảy đàn, không biết có cơ hội ở thọ yến của Vương gia đàn một khúc trợ hứng hay không.
Diệp Phục Thiên mở miệng hỏi.
Quản sự cười đáp lại:
- Vương phủ chúng ta không thiếu nhạc công.
- Ta am hiểu hơn bọn hắn nha.
Diệp Phục Thiên tiếp tục nói:
- Đương nhiên, nếu thật không được, có cần tạp dịch không?
Quản sự lộ ra thần sắc cổ quái, Diệp Phục Thiên khí chất bất phàm, hiển nhiên không giống như tạp dịch.
- Vị thiếu gia này, ngươi muốn vào Vương phủ có mục đích gì?
Quản sự híp mắt hỏi, thoạt nhìn rất khôn khéo.
- Ta muốn kiến thức tràng diện thọ yến của Vương phủ.
Diệp Phục Thiên mặt không đổi sắc, rất thản nhiên nói.
- Nhưng Vương phủ không thiếu nhạc công, cũng không thiếu tạp dịch.
Quản sự cự tuyệt, mặc dù chỉ là một thiếu niên không có nguy hại gì, nhưng không thể tùy tiện dẫn vào Vương phủ.
- Ồ.
Nhưng lúc này, chỉ nghe một thanh âm kinh ngạc truyền đến, ánh mắt của Diệp Phục Thiên chuyển qua, thấy có hai bóng hình xinh đẹp đi đến bên này, hai người đều là thiếu nữ xinh đẹp, nhất là nàng phía trước, tư sắc càng xuất chúng.
Hơn nữa Diệp Phục Thiên biết hai người, là trên thuyền từ Thanh Châu Thành đến Đông Hải Thành.
- Tại sao là ngươi?
Nữ tử có chút mừng rỡ nói, vốn tưởng là bèo nước gặp nhau, không nghĩ tới còn gặp ở nơi này.
- Tịch Nguyệt tiểu thư, bằng hữu của ngài sao?
Quản sự có chút nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ thiếu niên này là vì Tịch Nguyệt tiểu thư mới đến? Không đúng, Tịch Nguyệt tiểu thư chỉ là khách nhân của Vương phủ, hôm qua mới đến.
- Ân.
Lâm Tịch Nguyệt nhẹ gật đầu, nhìn Diệp Phục Thiên cười hỏi:
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Vị thiếu gia này nói mình là nhạc công, muốn khảy đàn ở trên thọ yến của Vương gia.
Quản sự ở bên cạnh mở miệng nói, nếu là bằng hữu của Tịch Nguyệt tiểu thư, tự nhiên không thể nói đến làm tạp dịch.
- Ân.
Diệp Phục Thiên gật đầu.
- Cho hắn thử xem được không?
Lâm Tịch Nguyệt nhìn quản sự nói, quản sự cười khổ gật đầu:
- Tịch Nguyệt tiểu thư đã lên tiếng, vậy thì thử xem, vị thiếu gia này, mời.
Đoàn người đi vào Vương phủ, Lâm Tịch Nguyệt và Tiểu Hà đều đi ở bên cạnh Diệp Phục Thiên, chỉ nghe Lâm Tịch Nguyệt mỉm cười hỏi: