Trang Đông Khanh xuyên sách, tin tức tốt là cậu xuyên vào một cuốn truyện sảng văn.
Tin tức xấu là, kẻ sảng nhất trong đây là nam chính, không có liên quan một xu nào với cậu.
Nguyên thân xuất thân thấp kém, nhưng tài hoa xuất chúng, trí tuệ hơn người, được coi là quân sư số một dưới trướng nam chính.
Giai đoạn trước thay nam chính bày mưu tính kế, cản đao đỡ kiếm chắn thuốc, giai đoạn sau trong quá trình đấu đá lẫn nhau với vị vương gia duy nhất mang họ khác của đương triều, đã nảy sinh một tình yêu kỳ lạ. Cuối cùng, nhờ vào đứa con sinh ra từ lần chắn thuốc đó mà nhận ra nhau, cùng với vị vương gia giúp nam chính hạ gục tên đại lão cuối cùng.
Trang Đông Khanh: ?
Đây đều là mấy cái tình tiết đốt cháy tôi, sưởi ấm cho bạn gì vậy.
Không, khoan đã, tình tiết chắn thuốc này có phải cốt truyện đã...
Nhớ lại cảnh tượng khi tỉnh dậy vài ngày trước, Trang Đông Khanh từ từ nhắm mắt lại.
Xin hỏi, tự sát tại chỗ có thể trở về hiện đại không, gấp!
*
Ở thời cổ đại chờ đợi hơn một tháng, ngày tháng trôi qua không có iPad cũng không có điện thoại.
Sau khi lại lần nữa viết sai chữ phồn thể, Trang Đông Khanh một cước đá bay thiết lập nhân vật thân tài trí hơn người, mang theo chút đầu óc thiếu hụt còn lại, dứt khoát đến phủ của đại lão.
Gặp được người, cậu đi thẳng vào vấn đề, “Tôi có thai rồi, là của ngài đó.”
Đại lão vẫn nhớ cậu, mặt không tốt lạnh lùng thốt ra hai chữ, “Rồi sao?”
Trang Đông Khanh ngay lập tức há miệng chặt chém, không chỉ liệt kê một đoạn tên món đặc sản kinh đô mà còn yêu cầu điều kiện sân nhỏ dưỡng thai của mình bao gồm không giới hạn ở việc hướng nam quay bắc, đông ấm hè mát, người ở xếp thành hàng...
Trước khi đến, Trang Đông Khanh đã nghĩ kỹ rồi, đối phương đồng ý thì tốt, nếu không thì, nghe nói đại lão tính khí không tốt lắm, tự sát thì đau quá, bản thân cậu không tự làm được, nếu đại lão có thể tiễn cậu một đoạn cũng không tệ.
Ăn không đủ no mặc không đủ ấm lại phải sinh con, Trang Đông Khanh chưa bao giờ chịu ấm ức như thế này.
Đại lão từng trải qua chuyện đời, “Chỉ vậy thôi à?”
Gãi gãi lòng bàn tay, Trang Đông Khanh nhỏ giọng nói, “Nếu mỗi tháng còn có thêm tiền tiêu vặt nữa thì càng tốt.”
*
Vào vương phủ, Trang Đông Khanh mọi thứ đều tốt, ăn ngon uống tốt chơi vui, chỉ có một điều cậu chưa từng ngờ tới.
Lại một ngày trời vừa rạng sáng, run rẩy bò ra khỏi màn giường, Trang Đông Khanh mắt quầng thâm, run rẩy rót một tách trà để làm dịu cổ họng, nước vừa vào họng, bàn tay dài như ngọc từ phía sau vén màn lên.
“Khanh Khanh, em lại lén rời đi.”
Nghe giọng nói chậm rãi này, lưng Trang Đông Khanh run lên.
Sờ lấy cái eo của mình, Trang Đông Khanh thế nào cũng không ngờ tới, đối với cậu, đây cũng là một cuốn sảng văn nữa hu hu!