Nói rồi nói, Kim Tiểu Diệp đột nhiên nói:
“Ta nhớ năm ta bảy tuổi đến nhà đại cô, lúc đó đã là mùng tám rồi, chúng ta là khách cuối cùng mà đại cô mời, thịt gà đã có thể ăn được rồi, bà ấy liền gắp cho ta một miếng. Miếng thịt gà đó để lâu đã có mùi rồi, nhưng ta không hề chê, vui mừng khôn xiết. Ngay sau đó, đại cô lại gắp một cái đùi gà, chấm nước tương rồi đặt vào bát Kim Mạt Lị, kết quả Kim Mạt Lị khóc ngay tại chỗ, nói nàng không muốn ăn đùi gà hôi, nàng thậm chí còn không ăn bát cơm đó nữa, bảo người ta múc cho nàng bát cơm sạch...”
Lúc đó nàng rất khó hiểu tại sao Kim Mạt Lị lại không muốn ăn đùi gà.
Sau này nàng mới nhận ra, người ta căn bản không thiếu thứ này để ăn.
Hiểu ra rồi, nàng liền muốn con cái của mình, được sống cuộc sống như Kim Mạt Lị, nàng không muốn con mình, giống như nàng không được ăn đùi gà mà chỉ được ăn một miếng thịt gà không có mấy miếng thịt, lại còn coi thịt gà hôi như bảo bối.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây