Phương Cẩm Nương làm việc vừa nhanh vừa tốt, nếu không thêu thùa, nàng cầm hai miếng vải đối xứng mép vải nhắm mắt cũng có thể may lại với nhau, đường kim mũi chỉ còn rất đều đặn.
Kim Tiểu Diệp có cảm giác như nhặt được bảo bối.
Làm việc một lúc, đến giờ ăn trưa, Phương Cẩm Nương ngồi im tại chỗ, không nhúc nhích.
Kim Tiểu Diệp nói: “Cẩm Nương, muội có muốn cùng ăn cơm với chúng ta không? Tiền cơm sẽ trừ vào tiền công của muội.”
Phương Cẩm Nương không chút do dự: “Được!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây