Kiều Nguyệt Thù theo bản năng lại trốn ra sau lưng Liễu Tương, căng thẳng nắm chặt tay áo Liễu Tương, mắt long lanh ánh nước, tình cảnh bây giờ, nàng ấy dù thế nào cũng không dám nói nàng ấy đang mắng chính là Tạ Hành, trong lúc kinh hãi đầu óc rối bời, nàng ấy tìm một cái cớ rất vụng về: “Muội... muội nói huynh trưởng của muội, muội... tưởng là giọng nói của huynh trưởng.”
Tạ Hành thản nhiên nói: “Kiều Tương Niên tính tình trầm ổn, Kiều Hựu Niên là một tên ngốc, tính tình thất thường, cổ quái là chỉ vị huynh trưởng nào của muội?”
“Nhị ca của muội mới không phải tên ngốc!”
Kiều Nguyệt Thù theo bản năng phản bác, nhưng vừa đối diện với ánh mắt của Tạ Hành, nàng ấy lại sợ hãi rụt rè, lặng lẽ đưa tay chọc vào eo Liễu Tương, nhỏ giọng nói: “Chiêu Chiêu biểu tỷ cứu mạng, muội sợ sắp chết rồi.”
Giọng nàng ấy không lớn, lẽ ra trong tình cảnh này mấy người Tạ Hành không nên nghe thấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây