Gió hồ thổi nhẹ, làm cho búi tóc đuôi ngựa cao cao của nàng khẽ lay động, vương trên mu bàn tay và tay áo rộng của Tạ Hành.
Khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Tuy nhiên, Tạ Hành vẫn còn tự chủ, không đến mức mất kiểm soát bên hồ, khi cảm thấy sắp mất khống chế, hắn nhẹ nhàng buông Liễu Tương ra.
Tuy nhiên, hắn có thể kiềm chế được, không có nghĩa là Liễu Tương cũng có thể nhịn như hắn, nàng ôm lấy eo hắn, không hài lòng nói: “Hôm nay dạo cũng kha khá rồi.”
Tạ Hành né tránh ánh mắt của nàng: “Chúng ta mới ra ngoài chưa đến một khắc.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây