Liễu Tương có thể tự mình xuống ngựa, nhưng nhiều năm qua, chỉ cần Tống Trường Sách đón nàng, nàng đều theo thói quen đưa tay ra.
Liễu Tương tự nhiên đặt tay lên cổ tay hắn rồi nhảy xuống: “Đang đợi ta ở đây sao?”
“Không đợi muội thì đợi ai.”
Tống Trường Sách dắt ngựa đến chỗ cột ngựa, liếc nhìn đồ trên lưng ngựa, nhướng mày: “Những thứ này đều là cho ta sao?”
Liễu Tương bắt chước giọng điệu của hắn: “Không cho huynh thì cho ai?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây