Lương Vũ cứng người, ông ta nghe nói trưởng tử Kiều gia ôn nhuận như ngọc, tính tình hoàn toàn khác với người trước mắt.
Ngay sau đó, ông ta chắp tay cười xòa nói: “Công tử nói đùa rồi, hạ quan không dám đoán mò.”
“Không dám?”
Tạ Hành cầm kinh đường mộc, ngón trỏ chậm rãi gõ nhẹ lên trên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Lương Thiếu Nhân: “Ta thấy quý công tử có lá gan rất lớn đấy.”
Ý nghĩ xấu xa trong lòng Lương Thiếu Nhân vẫn chưa tan biến, gã cũng không tin Liễu Tương là Vân Huy tướng quân, nhưng vì Lương Vũ ở đây nên gã không dám làm càn quá mức, chỉ nhìn chằm chằm vào Tạ Hành với ánh mắt lạnh lẽo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây