Cố Thức đột nhiên hỏi: “Em mang quà về cho mẹ, còn có mấy người chị dâu, vậy có quà của anh không?
Trong lòng La Tranh Tranh tự nhủ, người đàn ông này đúng là lòng dạ hẹp hòi, may mắn lúc trước cô nhìn thấy cái cà vạt kia, cô thấy chiếc này rất thích hợp với anh cho nên liền mua: “Tất nhiên là có quà của anh, hơn nữa quà này cũng không giống của những người khác.
Cố Thức cười nhạt nói: “Thật chờ mong.
Cúp điện thoại, La Tranh Tranh mở hành lý lấy chiếc cà vạt kia ra, treo lên tủ quần áo của anh, như vậy lúc về nhà anh có thể nhìn thấy, miễn cho anh cảm thấy lòng cô không đủ thành tâm.
Hôm sau, ăn sáng xong thì La Xán liền ra ngoài tìm việc.
La Tranh Tranh hỏi cậu: “Em định tìm công việc gì? Đừng để người khác lừa. Thời điểm này em trai cô còn nhỏ hơn lúc trước 5 tuổi, hầu như không có kinh nghiệm xã hội, không còn khôn khéo như đời trước cho nên cô có chút bận tâm.
La Xán khoát tay: “Chị à, chị yên tâm đi, nếu có chuyện thì em sẽ gọi điện cho chị. Nói xong thì cậu liền chạy ra bên ngoài.
La Tranh Tranh đuổi theo cậu: “Để tài xế đưa em ra ngoài đi, ở chỗ này không có bến xe buýt.
La Xán: “...
La Xán không muốn để tài xế đưa đi, cậu phất phất tay với chị mình: “Em chạy ra ngoài trước đây.
Một người bạn cùng lớp của La Xán đã đến kinh thành làm người phát tờ rơi, hôm qua cậu đã hẹn địa điểm gặp mặt với bạn, cậu có ý định cùng cậu bạn của mình đi phát tờ rơi vài ngày.
Phát tờ rơi không cần có kỹ thuật gì, chỉ cần đưa cho người ở khắp nơi là được, mùa hè chói chang, La Xán và bạn của mình phát tờ rơi cho mọi người trên đường phố, dưới ánh mặt trời, mồ hôi đầm đìa.
Bạn học của cậu là Vương Trạch Hạo, hai người đều rất tuấn tú, La Xán thuộc về kiểu đẹp trai rực rỡ như ánh mắt trời, còn Vương Trạch Hạo thì thuộc về kiểu đẹp trai nội liễm. La Xán cau mày nhìn lên trên trời, lại nhìn số tờ rơi trong tay, nhếch miệng hỏi Vương Trạch Hạo: “Mua nước uống đi, làm ướt cuống họng đã.
Vương Trạch Hạo gật đầu, hai người đi tìm cửa hàng giá rẻ, bỏ ra ba tệ để mua hai chai nước khoáng, mỗi người một chai, ngẩng đầu lên uống nước.
Sau khi uống nước xong, Vương Trạch Hạo nhìn những nhân viên ăn mặc thành đạt trong văn phòng đối diện, đám người tri thức đang vội vã qua lại, trong lòng còn trẻ, bỗng nhiên trong lòng cậu ấy đã có một loại cảm ngộ sâu sắc, chỉ chỉ về phía đối diện, nói: “Tôi muốn trở thành những người như vậy.
La Xán nhìn theo hướng tay cậu ấy chỉ, cậu đã đến tổng bộ của Diệp Thị, cũng đã ở đó một ngày, cảm nhận càng sâu sắc hơn so với Vương Trạch Hạo, cậu nói: “Thân là đứa con của nông thôn, ai không muốn bản thân mình như vậy chứ.
Thành tích của Vương Trạch Hạo kém La Xán, trong kỳ thi đại học lần này, cậu ấy thi cũng không quá như ý, nói: “Lần thi đại học này của tớ cũng không quá lý tưởng, không biết là có thể đậu vào đại học nào không.
La Xán vỗ vỗ cậu ấy: “Còn vài ngày nữa là có kết quả rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Tâm tình Vương Trạch Hạo không tốt lắm.
La Xán an ủi: “Cùng lắm thì học lại một năm thôi.
Vương Trạch Hạo lắc đầu, tình huống trong nhà đâu cho phép cậu ấy học lại.
La Xán thấy cậu ấy không nói gì thì cũng thức thời không nói.
Buổi trưa, hai người mỗi người ăn hết một cặp lồng đựng cơm, sau khi ăn xong thì tiếp tục phát tờ rơi, màn đêm buông xuống, La Xán ngửi thấy một mùi thơm, cậu không nhịn được mà nhìn sang, nơi đó là một tiệm ăn lẩu nhỏ, cậu kéo kéo cánh tay Vương Trạch Hạo: “Cậu đã từng ăn lẩu chưa?