Vương Nhã Ngưng nhìn qua, La Tranh tranh nói: “Cũng có quà cho Thừa Duệ, là một chiếc thuyền làm bằng tre trúc.
Vương Nhã Ngưng nở nụ cười: “Thừa Duệ rất thích thuyền.
Cố Thừa Duệ thật sự rất yêu thích chiếc thuyền này, cậu nhóc ôm chiếc thuyền sang bên cạnh chơi với Thừa Gia.
Thừa Tuệ vui rạo rực thay quần áo đi ra, nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ ơi, rất thích.
Dư Sương sờ sờ trang sức kẹp trên tóc cô bé, cười nói: “Đây là đồ thím mua, nói cảm ơn thím đi.
Thừa Tuệ ngại ngùng nói: “Cảm ơn thím.
La Tranh Tranh không có con gái, cô vô cùng yêu thích mấy cô bé mềm mềm, Thừa Tuệ được mẹ mình giáo dục vô cùng tốt, nhu nhuận hiểu chuyện, không chút kiêu căng, cô cười nói: “Không cần cảm ơn.
Liễu Hàm Nguyệt đeo khăn lụa, chụp một tấm hình rồi đăng lên tài khoản mạng, viết thêm vài dòng: “Em dâu tư đi du lịch mua tặng, khăn lụa được thêu thủ công, thêu rất tinh xảo, tôi vô cùng thích.
Rất nhiều người nhìn thấy ảnh cô ấy đăng, ai cũng nhao nhao nói cô ấy có một người em dâu tốt, bọn họ cũng muốn có em dâu tốt như vậy.
Liễu Hàm Nguyệt đắc ý, đã có bức ảnh này rồi thì ai còn dám nói chị em dâu nhà họ bất hòa chứ?
Tất nhiên Vương Nhã Ngưng thấy được bức ảnh Liễu Hàm Nguyệt đăng lên, cô ấy không ngờ Liễu Hàm Nguyệt lại thực sự thích cái khăn lụa này, dựa vào tính cách của Liễu Hàm Nguyệt thì mặc dù muốn tỏ ra mối quan hệ chị em dậu bọn họ tốt, mà cô ấy không thực sự thích chiếc khăn này thì cô ấy cũng sẽ không tùy ý chụp lại rồi đăng lên mạng.
Diệp Lê cầm lấy chiếc khăn lụa thuộc về mình, bà ấy nhìn kỹ hình thêu bên trên, cảm thán nói: “Hình thêu ở bên trên được coi là mỹ nghệ, quá hoàn mỹ.
Vương Nhã Ngưng cũng không ngờ mẹ chồng mình lại khen cái khăn lụa này không dứt miệng, trong lúc nhất thời cô ấy có chút không tự nhiên, là ánh mắt của bản thân không tốt sao?
La Tranh Tranh không biết suy nghĩ của Vương Nhã Ngưng, cho dù có biết thì cũng không làm gì được, tặng quà, chẳng qua cũng chỉ là qua lại mà thôi, thích cũng tốt mà không thích cũng chẳng sao, cô đã tặng quà là tốt rồi.
Về phần ba chồng và mấy bác nhà họ Thừa thì quà tặng cũng thoải mái hơn, cô tặng mỗi người một hộp trà.
Đã gần nửa tháng không được gặp cháu trai, Cố Bác Viễn và Diệp Lê tất nhiên muốn gần gũi cháu trai hơn, lúc ăn cơm cũng không nhịn được mà ôm vào trong ngực.
Trong đêm, khi đang nằm trên giường, La Tranh Tranh nhận được điện thoại của Cố Thức, giọng của anh có chút trầm thấp từ bên kia truyền đến: “Về rồi sao, tại sao lại không nói với anh?
La Tranh Tranh có chút xấu hổ, cô có thể bảo là cô quên nói với anh không?
Đương nhiên là không thể.
Vì vậy cô liền nói: “Vốn định cho anh một bất ngờ, không ngờ anh lại đi công tác, ôi, tại sao anh đi công tác mà không nói với em?
Không chỉ không thừa nhận bản thân mình quên sự tồn tại của anh mà cô còn trả đũa ngược lại.
Cố Thức thấy cô tức giận thì nở nụ cười, hẳn là cô cho rằng anh không biết tâm tư của cô, thật ra anh cũng không so đo với cô, anh nói: “Ngày kia anh về rồi, em muốn gì? Liệt kê ra một tờ giấy đi, anh mua về cho em.
Đôi mắt La Tranh Tranh sáng lên, trong tủ quần áo của phụ nữ mãi mãi thiếu một bộ quần áo, ngoài miệng cô lại nói: “Anh ra ngoài làm việc vốn đã rất khổ cực rồi, không cần mang gì về cho em đâu, anh trở về là tốt rồi.
Cố Thức cầm điện thoại đứng ở bên cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài, nghe thấy lời của cô thì anh nở nụ cười: “Miệng ngọt như vậy sao?
La Tranh Tranh nói: “Đều là lời thật lòng.
Cố Thức: “Vậy sao?
La Tranh Tranh: “Đương nhiên.