La Tranh tranh cho Tiểu Gia Gia ăn… sau khi bón xong một thìa bánh ngọt thì nói: “Là tin nhắn quấy rối thôi.
Mẹ Vương không biết gì: “Hiện tại có rất nhiều tin nhắn quấy rối.
Cố Thức ăn xong bữa sáng vẫn chưa thấy tin nhắn La Tranh Tranh trả lời, ánh mắt của anh bình tĩnh đến dị thường, không nhìn ra chút tâm tình nào trên mặt của anh, mặc áo sơ mi vào, cà vạt cũng không thắt mà nhanh chóng đến công ty.
Buổi sáng, một đoàn người đến ba tháp Sùng Thánh Tự, là một nơi linh thiêng, La Tranh Tranh mua hương, đốt hương. Trước khi trọng sinh, La Tranh Tranh cũng không thắp hương bái Phật, hiện tại cô cảm giác bản thân nên thắp hương bái Phật, nếu như có Phật Tổ thì cô thành tâm bái Phật, rồi sẽ có một ngày mong muốn của cô được thỏa mãn.
Mẹ Vương nói với La Xán: “Cháu vừa mới thi đại học xong, nên cầu bồ tát thật tốt, mong người sẽ phù hộ cho thành tích của cháu tốt.
La Xán thà tin vào bản thân còn hơn tin vào những chuyện này, nhưng mà dưới ánh mắt của mẹ Vương, cậu vẫn mang dáng vóc tiều tụy của mình đi bái.
Mắt thấy đã đến lúc tan làm, La Tranh Tranh vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình thì mặt Cố Thức lạnh lùng đến đáng sợ, Quách Diệu không dám quấy rầy anh, ngày hôm qua đã chim bồ câu bạn gái, xem ra hôm nay còn phải thất ước, nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh ta còn có thể cưới được vợ không?
Buổi sáng La Tranh Tranh đi bái Phật, xế chiều thì xem cảnh biển, cô thấy rất vui vẻ, không nghĩ đến anh, thẳng đến tối khi về khách sạn thì cô mới nhớ đến anh, theo thường lệ cô gửi cho anh rất nhiều ảnh, lại hỏi anh buổi tối đã ăn gì?
Cố Thức thấy cuối cùng cô đã nhớ đến chuyện nhắn tin cho mình thì sắc mặt đỡ hơn một chút, sau khi xem qua ảnh chụp thì lưu trữ lại như cũ, sau đó trả lời: “Chưa ăn gì.
La Tranh Tranh lập tức nhắn lại: “Vậy anh nhanh chóng đi ăn cơm đi, ăn cơm không đúng giờ rất dễ bị đau dạ dày.
Trong mắt Cố Thức đã có chút ấm, anh trả lời một chữ “ừ, sau đó để cho Quách Diệu gọi món.
Quách Diệu thấy sắc mặt của Cố tổng tốt hơn thì thầm suy nghĩ, xem ra hôm nay có thể tan làm sớm hơn hôm qua một chút.
Nhóm người La Tranh tranh xem lại các điểm du lịch ở Đại Lý vài lần, sau đó vòng đến Lệ Giang, chơi ở Lệ Giang một tuần, sau khi mua rất nhiều đặc sản địa phương ở đây thì mới dẹp đường hồi phủ.
Sau khi về đến nhà, bọn họ mới biết là Cố Thức đã đi ra nước ngoài công tác.
Buổi tối, cô mang quà đến cho ba chồng, mẹ chồng, rồi chia ra cho mọi người.
Liễu Hàm Nguyệt nhìn thấy một đống đồ thì hỏi cô: “Mua những gì vậy?
La Tranh Tranh cười giải thích: “Là đặc sản địa phương, còn có một ít đồ chơi, không đáng là gì, có quý ở chỗ kỳ lạ, quý hiếm.
Liễu Hàm Nguyệt cầm lấy một chiếc khăn lụa, đeo quanh cổ: “Cái khăn lụa này nhìn rất đẹp, mấy hình thêu ở bên trên đều là thêu thủ công sao?
Loại công nghệ hiện đại này rất hiếm thấy.
La Tranh Tranh gật đầu: “Tìm ở rất nhiều nơi mới thấy được cái này, tặng cho mỗi người một cái.
Mặc dù Vương Nhã Ngưng không thích những món đồ không có nhãn hiệu, nhưng mà đây đều là tâm ý của La Tranh Tranh cho nên cô ấy vẫn nhận lấy.
Dư Sương nhìn thấy một số bộ quần áo và trang sức của dân tộc thiểu số thì hỏi: “Đây là cái gì?
La Tranh Tranh nói: “Đó là đồ mang về cho Thừa Tuệ, nếu thích thì có thể mặc chơi chơi một lát. Nói xong thì cô đưa quần áo cho cô ấy.
Dư Sương kinh ngạc mở to hai mắt, cao hứng nhận lấy: “Còn có cả quà cho Thừa Tuệ sao? Quần áo thật đẹp, cô ấy không nhịn được mà để cho người làm đi thay quần áo cho Thừa Tuệ.