Trước khi trọng sinh thì tuổi của Diếp Lê lớn hơn, Thừa Gia còn đang học, sau khi La Xán tốt nghiệp đại học xong thì Diếp Lê để cho cậu vào Diếp Thị, cậu không có nhiều ý định cho nên dứt khoát từ bỏ giấc mộng của mình tiến vào Diệp Thị hỗ trợ, cả ngày bận rộn chân không chạm đất, thời gian đi tìm bạn gái cũng không có, mà cô không chỉ muốn chiếu cố ba mẹ tuổi già sinh bệnh mà còn muốn chiếu cố mẹ chồng, con trai, nếu không phải có em trai đứng ở phía sau chống đỡ thì cô thật sự sợ bản thân mình không chống đỡ nổi.
Mặc dù là phu nhân nhà hào phú, cô vẫn không có nhiều thời gian đi du ngoạn, đi ở đường cái thành cổ, tâm tình cô buông lỏng, khóe miệng không khỏi cong lên, đời này Cố Thức nhất định không xảy ra chuyện gì, La Xán có thể làm được những việc mà cậu muốn làm.
Tiểu Thừa Gia được chú Vương ôm, camera ở trong tay của La Xán, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của chị mình thì cậu nhanh chóng chụp lại.
Buổi tối, một đoàn người mệt mỏi quay về khách sạn, ăn cơm trong khách sạn xong thì trở về phòng, chú Vương và mẹ Vương dẫn Tiểu Thừa Gia đi tắm rửa, sau khi La Tranh Tranh rửa mặt xong thì mở ảnh chụp ra, cô nghĩ đến lúc sáng khi Cố Thức đi làm, vẻ mặt của anh có chút kỳ lạ, cô nhanh chóng gửi tấm ảnh chụp chung của bọn họ, khung cảnh đằng sau cũng rất đẹp, sau khi gửi xong thì cô nói: “Mặc dù anh không đi nhưng mà khi nhìn thấy những tấm ảnh này thì cũng có thể coi là anh đã đến.
Tầng cao nhất của tổng bộ Diệp Thị, Quách Diệu không ngừng nhìn vào đồng hồ, vốn nghĩ rằng đêm nay sẽ không cần phải tăng ca, anh ta đã hẹn bạn gái đi xem phim, vậy mà không ngờ rằng Cố tổng thường xuyên mang công việc còn thừa về nhà lại không có ý định tan làm, mà anh ta là thư ký của tổng giám đốc cũng chỉ có thể tăng ca cùng anh, xem ra cũng chỉ có thể bồi tội với bạn gái sau, anh ta cam chịu số phận đến văn phòng tổng giám đốc hỏi: “Cố tổng, anh có cần gọi gì không? Đây đã là lần thứ ba anh ta hỏi Cố tổng.
Cố Thức ngẩng đầu lên, nghiêng mắt liếc nhìn anh ta: “Nếu cậu đói thì cứ gọi đi.
Quách Diệu gật đầu, thân là thư ký tổng giám đốc của Cố tổng, anh ta còn hiểu thói quen ăn uống của Cố tổng hơn thói quen của bản thân, anh ta liền đi ra ngoài gọi món.
Nhìn thấy Quách Diệu đi ra ngoài, trên máy tính có tin nhắn, anh vừa mở ra thì thấy đây là tin nhắn của La Tranh Tranh gửi đến, anh nhấn mở ảnh chụp ra, sau khi xem xong thì anh lưu hết ảnh lại vào máy tính, rồi đọc tin nhắn kia của cô, vậy mà cô lại tìm cho anh một con đường, anh không nhắn lại câu nào mà đóng khung chat lại, tiếp tục làm việc.
La Tranh Tranh đợi cả buổi không thấy anh trả lời tin nhắn thì không có ý định đợi nữa, du lịch thật mệt mỏi, cô thầm nghĩ chỉ muốn nằm trên giường ngủ một giấc, cô liền đi sang phòng bên cạnh nhìn Tiểu Thừa Gia, nhìn thấy gương mặt nhỏ bé của cậu nhóc đo đỏ đang nằm bên cạnh mẹ Vương ngủ thì cô lại gửi cho Cố Thức một tấm ảnh chụp của mình, không quan tâm nữa, cô trực tiếp đi ngủ.
Cố Thức ăn hết bữa tối Quách Diệu gọi, không nhanh không chậm nhấn mở khung chat với La Tranh Tranh, thấy cô lại gửi cho mình ảnh chụp, nhìn trong ảnh cô đang cười rất tươi thì anh không khỏi cười theo, nghĩ đến chuyện cô không chút lưu tình vứt bỏ anh lại, dẫn theo con trai và em trai một trái một phải đi du lịch thì nụ cười dần tắt đi, một lòng muốn che chở cho vợ… liền bay đi. Anh lưu từng tấm ảnh lại, gọi điện cho Quách Diệu, bảo anh ta đến văn phòng.