Chu Thần nghe những lời La Tranh Tranh nói, không thể không đồng ý, nhìn về phía Trương Tuyền, phàn nàn vài câu: "Anh đã nói em đừng có bắt con học nhiều thứ như vậy rồi mà, lúc trước Tinh Nguyệt hồn nhiên dễ thương biết bao nhiêu, giờ thì càng lớn càng ít nói. Em lúc nào cũng nói con không có vẻ ngoài đẹp mắt, học thêm một vài thứ, tương lai trên con đường hôn nhân cũng không bị ghét bỏ. Tuy rằng bố đây không giàu như tên họ Cố, nhưng dù sao cũng có một công ty lớn chuyên sản xuất thức ăn, anh không tin có ai dám ghét bỏ con gái của anh, nếu không kết hôn được thì có sao đâu? Bố đây có đủ khả năng để nuôi nó."
Trương Tuyền cười khổ: "Hai chúng ta đã nhiều lần cãi nhau về vấn đề giáo dục con cái, lúc con bé học lớp một, khi nó trở về nói với em những bạn học đã chê nó có vẻ ngoài xấu xí rồi khóc cả đêm. Em liền nói với con rằng vẻ ngoài là do trời sinh mà có, chúng ta không thể thay đổi được, chỉ cần thật ưu tú, tự khắc mọi người sẽ quên đi vẻ ngoài của nó, em cũng không còn cách nào khác."
La Tranh Tranh không đồng ý: "Cô nên nói với con bé rằng nó hồn nhiên đáng yêu, nhiệt huyết hào phóng, giáo viên rất thích những đứa trẻ có tính tình giống như nó vậy. Hơn nữa con bé không hề xấu xí, ngược lại nó có vẻ ngoài rất cá tính. Cô nói với con bé như vậy, giống như cô đang khẳng định rằng nó đúng thật rất xấu xí, càng dễ làm cho con bé tự ti vào vẻ ngoài của mình."
So với vỏ bọc bên ngoài, thì một cơ thể khỏe mạnh và tinh thần thoải mái càng quan trọng hơn, chung quy lại trẻ con phải được sống hạnh phúc.
Trương Tuyền sửng sốt, cô ấy cũng không ngu ngốc, cô dường như đã nhận ra, áy náy nói: "Em thật là hồ đồ."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây