La Tranh Tranh suy nghĩ một lát rồi nói: "Càng không có được cái gì thì càng ám ảnh về cái đó. Có lẽ sự ám ảnh của anh ba chính là sự quan tâm của ba chăng."
Cố Thức từ chối bình luận, anh không phải anh ba, không thể biết được suy nghĩ trong lòng anh ấy được.
Ngày hôm sau, một mình Dư Sương qua nhà.
La Tranh Tranh thấy viền mắt cô hồng hồng, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"
Dư Sương nhìn cô một cái, hạ giọng nói: "Chị không biết phải kể chuyện này cho ai nữa, tối hôm qua Cố Linh về đến nhà thì chỉ trốn trong thư phòng uống rượu một mình, rồi nôn mửa khắp nơi."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây