Nàng nhìn đại tẩu: “Đại tẩu, muội muội ở nhà mẹ đẻ không được bao lâu, tẩu có thể thương muội chút không? Đợi muội xuất giá, Hầu phủ đều là của ca tẩu, cần gì phải vội vàng nhất thời?”
Trong phòng lại một lần nữa im lặng.
“Tỷ, là muội đang ở Văn Kì viện.” Biểu muội Bạch Từ Dung ở bên cạnh cười đáp.
Lạc Ninh tạm thời ở chính viện Tây của tổ mẫu.
Tổ mẫu ở gian phía Tây, gian phía Đông rất nhanh được dọn dẹp, thêm chăn nệm.
“… Đại tẩu con khó sinh, là A Dung mời danh y đến, cứu mạng hai mẫu tử nó. Nàng ấy là ân nhân của Hầu phủ.” Tổ mẫu giải thích với Lạc Ninh.
Biểu muội Bạch Từ Dung khéo ăn nói, lại vô cùng giàu có, rất nhanh đã mua chuộc được mọi người trong Hầu phủ.
Từ trên xuống dưới, không ai không kính trọng nàng ta.
Cứu hai mẫu tử đại thiếu phu nhân, càng đẩy uy tín của nàng ta lên đỉnh cao, ngay cả phụ thân của Lạc Ninh cũng công nhận nàng ta.
Mẫu thân chuyển nàng ta đến Văn Kì viện, chỉ sau hai chính viện trong nội trạch, quang minh chính đại thay thế địa vị của Lạc Ninh, cũng không ai phản đối.
“A Ninh, con là đứa trẻ hiểu chuyện, Huệ Phúc viện cũng có thể ở.” Tổ mẫu lại nói.
Bảo nàng nhường nhịn.
Không có Lạc Ninh, thì có Hầu phủ này sao? Đừng nói gì đến Văn Kì viện.
Lạc Ninh không hận tổ mẫu.
Tổ mẫu không có ác ý với nàng, đã từng bảo vệ nàng. Kiếp trước bị ân huệ của biểu muội che mắt, rất nhanh đã phản ứng lại, quan tâm chăm sóc Lạc Ninh.
Sau đó tổ mẫu qua đời, là do bệnh đột ngột, đêm đó chỉ có mẫu thân Lạc Ninh và biểu muội ở bên cạnh tổ mẫu.
Sau khi tổ mẫu mất, Lạc Ninh không còn nơi nương tựa.
“Tổ mẫu, để con ở đây với người đi.” Lạc Ninh cười nói: “Con đã mười bảy rồi, người và mẫu thân không tìm cho con một mối hôn sự sao?”
Nàng không cãi lại tổ mẫu.
Cũng không nổi giận, để người ta xem trò cười.
Người khác cười, Lạc Ninh cũng cười, thậm chí cười còn tự nhiên hơn.
“Đứa trẻ ngoan, con càng ngày càng hào phóng thẳng thắn.” Tổ mẫu nắm tay nàng: “Ở đây cũng được, đừng buồn.”
“Vâng.” Lạc Ninh nắm lại tay bà.
Bàn tay ấm áp, rất khỏe mạnh.
Nàng nói chuyện với tổ mẫu một hồi lâu.
Còn cố ý nhắc đến biểu muội Bạch Từ Dung.
“Sao trước kia chưa từng gặp biểu muội này?” Lạc Ninh hỏi.
Tổ mẫu: “Là nữ nhi ruột của đại cữu của con, trước đây gửi nuôi ở nơi khác, sợ kế mẫu hãm hại nó.”
Lại có chút kinh ngạc: “Con chưa từng gặp nàng ấy sao?”
Lạc Ninh lắc đầu: “Chưa ạ. Nàng ta và mẫu thân con trông rất giống nhau.”
“Chất nữ giống cô mẫu, có phúc.” Tổ mẫu nói.
Lạc Ninh cười.
“Đại ca con nói đã từng gặp.” Tổ mẫu lại nói.
Lạc Ninh lại cười.
Đương nhiên đã gặp rồi, bọn họ mới là huynh muội ruột.
Nàng không gây chuyện, ở lại chính viện Tây bầu bạn với tổ mẫu.
Tổ mẫu đã sớm không quản chuyện, chỉ niệm Phật.