Ánh mắt Sở Yến Thâm tối sầm lại, giọng anh lạnh đến mức có thể đóng băng không khí: “Dĩ nhiên rồi. Mắt nhìn người của Thi Nghiên rất tốt, bộ ảnh cô ấy chụp cho tôi lần trước vừa ra là phá kỷ lục doanh số luôn đấy.”
Trâu Minh Viễn tính thẳng, không nghe ra mùi ghen tuông trong câu nói, còn tưởng anh đang khen ngợi kỹ năng của Tống Thi Nghiên nên hào hứng đáp: “Em cũng nghe nói bộ đó gây bão luôn, nên lần này mới nhờ công ty sắp xếp chụp với chị ấy. Hy vọng sẽ có kết quả thật tốt.”
Mẹ Tống nghe xong mà chỉ biết thầm thở dài. Cậu trai này gương mặt sáng sủa, nhưng đầu óc thì hơi chậm, chẳng hề nhận ra không khí đang dần lạnh đi. Thấy bàn tay đặt trên đùi của Sở Yến Thâm siết lại, bà ấy liền đứng dậy nói: “Dì có hẹn, đi dạo phố chút đây. Mấy đứa cứ tự nhiên trò chuyện nhé.”
“Để cháu dặn trợ lý tiễn dì.” Sở Yến Thâm vội vàng đứng dậy lễ phép: “Ngụy Lê, lại đây tiễn dì.”
Ngụy Lê vội chạy tới. Mẹ Tống không từ chối được nên đành để hắn ta và tài xế đưa mình đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây