“A Nghiên...”
Giọng Thạch Miểu yếu ớt vang lên từ sau lưng họ. Tống Thi Nghiên và viên cảnh sát quay người lại, chỉ thấy cô mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, cổ quấn một chiếc khăn voan màu đen, khuôn mặt thoáng nét lúng túng khi thấy hai người trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Tống Thi Nghiên lập tức vòng qua lưng viên cảnh sát, ném túi xách và chìa khóa xe lên bàn trà, lao tới trước mặt bạn thân, lo lắng kiểm tra từng tấc da tấc thịt:
“Cậu sao vậy? Sao không nghe điện thoại? Hù chết tớ rồi! Tớ còn tưởng cái tên khốn Trâu Minh Viễn tới tìm cậu gây sự đấy!”
Thạch Miểu nhìn Tống Thi Nghiên mồ hôi ướt đẫm, theo bản năng đưa tay lên giúp cô lau trán: “Tớ không sao, nãy tắm xong không nghe thấy điện thoại.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây