Tống Thi Nghiên cười khúc khích, xoay người nằm gọn trong lòng cô bạn thân, ôm eo làm nũng: “Thôi mà, Miểu Miểu, cậu cũng là người tốt, chắc chắn sẽ thương xót những cô gái vô tội kia, cũng sẽ tha thứ cho sự lỗ mãng của tớ, đúng không?”
Thạch Miểu vừa vò nhẹ mái tóc mềm mại của cô vừa bất đắc dĩ đáp: “Tim tớ làm từ đá, chẳng biết thương ai hết, chuyện người ta có can hệ gì đến tớ.”
[Tớ chỉ đau lòng vì cậu, chỉ sợ cậu chịu một chút tổn thương thôi.]
Từ đêm hôm đó, Tống Thi Nghiên chưa nhận thêm bất kỳ tin tức nào từ Sở Yến Thâm. Hai tuần ngắn ngủi ở bên nhau dường như đã trở thành tất cả những gì mà có thể xuất hiện trong cuộc đời của họ.
Tống Thi Nghiên từng nghĩ mình sẽ có thể thản nhiên quay lại nhịp sống thường ngày, nhưng phản ứng trái ngược lại đến đúng hẹn, thậm chí còn dữ dội hơn cái lần đầu tiên cô tham dự buổi concert của anh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây