Và Tống Thi Nghiên xuất hiện, hoàn toàn khớp với tiêu chí trong mơ của hắn ta: xinh đẹp, vóc dáng chuẩn, tính tình dịu dàng, lại còn trẻ và giàu. Nếu chinh phục được cô, đời hắn ta xem như lên hương.
Ngụy Tử Mạt nhìn ánh mắt rực sáng của Hùng Văn Hưng sau khi nghe nói Tống Thi Nghiên có tiền thì biết hắn ta chắc chắn sẽ không bỏ qua. Dù biết khuyên cũng không cứu nổi, hắn vẫn nói một câu cuối: “Cô ấy không phải người tụi mình nên dây vào.”
Khi Hùng Văn Hưng mặt dày mò đến gần Tống Thi Nghiên xin kết bạn WeChat, mọi người đều nín thở chờ xem trò vui. Ai cũng biết cô Tống không dễ động vào, chỉ hóng xem hắn ta sẽ xấu hổ thế nào cho biết.
Tống Thi Nghiên từng đi nhiều nơi, gặp không ít kiểu đàn ông tự tin thái quá như Hùng Văn Hưng. Cô hiểu rõ loại người này mặt dày đến mức không đạt được mục đích thì không chịu buông. Vậy nên cô bình thản lấy điện thoại dự phòng ra, mở tài khoản WeChat phụ.
Hùng Văn Hưng vẫn còn nghi ngờ, nhíu mày: “Tài khoản này trông lạ lắm, có phải cái em hay dùng không đấy?”
Tống Thi Nghiên cười dịu dàng: “Tài khoản em hay dùng là để làm việc, cái này mới là cá nhân.”
Vừa nghe nói mình được kết bạn với tài khoản riêng của cô, Hùng Văn Hưng như được tiếp thêm tự tin, thầm đắc ý rằng sức hút của mình vẫn còn đỉnh như xưa. Hắn ta lập tức nhắn liền mấy tin: “Chào em, người đẹp.”
Mọi người thấy Tống Thi Nghiên có vẻ lọt vào bẫy của Hùng Văn Hưng thì đều thở dài tiếc nuối. Một cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại nhìn người tệ đến thế?
Cảnh tượng ấy rơi trọn vào mắt Sở Yến Thâm, anh nhíu chặt mày. Thợ trang điểm đang giơ cọ khẽ nhắc: “Anh Sở, đừng nhăn nữa.”
Sở Yến Thâm nhẹ nâng tay, ra hiệu dừng trang điểm, rồi đứng dậy cầm hai chai nước chanh mát lạnh, bước thẳng đến chỗ Tống Thi Nghiên. Hùng Văn Hưng thấy anh tiến lại thì lập tức thu lại nụ cười nhăn nhở: “Chào anh Sở.”
“Chuẩn bị xong hết rồi à?” Giọng anh lạnh lùng đến lạ.
Chỉ một câu đơn giản cũng đủ khiến Hùng Văn Hưng hoảng hốt chuồn đi ngay. Sở Yến Thâm đưa chai nước cho Tống Thi Nghiên, giọng không vui: “Trời vừa nóng lên, mấy thể loại ruồi muỗi cũng bắt đầu lộ mặt.”
Tống Thi Nghiên nghe ra ẩn ý trong lời anh, liền bật cười: “Chỉ có hoa nở đẹp mới dễ thu hút ong bướm thôi.”
Sở Yến Thâm khẽ vân vê bông hoa dại gần đó, vẻ mặt sa sầm. Anh tưởng cô thật sự rất thích cảm giác được người khác săn đón, vậy nên giọng không giấu được ghen tuông: “Tôi đây đến tài khoản làm việc của cô còn chưa xin kết bạn được được, người ta thì dễ dàng lấy được nick riêng, công bằng ở đâu vậy.”
Tống Thi Nghiên thấy xung quanh có nhiều ánh mắt đang dõi theo, vội cúi đầu nhỏ giọng dỗ anh: “Tối tôi giải thích cho, giờ đến giờ quay rồi.”