Phú Bà Trạm Tỷ Trèo Tường Đu Thần Tượng

Chương 47:

Chương Trước Chương Tiếp

Sau một tuần tất bật chuẩn bị, đúng ba giờ chiều thứ Hai, toàn bộ nhân viên trong ê-kíp đã có mặt tại chân núi, địa điểm quay ngoại cảnh. Cả nhóm vác theo thiết bị, ngước nhìn ngọn núi cao hơn năm trăm mét phía trước mà đồng loạt thở dài, đây cũng là tiếng thở dài đầu tiên trong tuần.

Chuyên viên trang điểm là một cô gái nhỏ nhắn, quay sang năn nỉ stylist bên cạnh: “Tớ lâu rồi không vận động gì hết, lát nữa mà bị tụt lại thì nhớ kéo tớ lên với nhé.”

Bắt mấy người cả ngày ngồi văn phòng phải leo núi mang vác là chuyện chẳng dễ dàng gì, nhưng thời gian có hạn, nhiệm vụ lại gấp. Hôm nay bắt buộc phải lắp đặt xong thiết bị trước khi trời tối để đảm bảo lịch quay không bị trễ.

Trần Huy là người lớn tuổi nhất trong studio nhưng lại cực kỳ khỏe, vác đồ dẫn đầu cả nhóm. Thấy mọi người mới leo được một đoạn đã thở hổn hển, ông ta liền hô lớn khích lệ tinh thần: “Nay thi leo núi nha! Ai lên đỉnh đầu tiên được năm triệu, thứ hai bốn triệu rưỡi, cứ thế mà giảm dần. Nhanh thì được, chậm thì hết!”

Nghe đến thưởng tiền, ai nấy như được tiếp thêm năng lượng. Mấy cô gái vốn uể oải liền xốc lại tinh thần, tay nắm chặt vali, ba bước gộp làm một mà chạy vù lên núi. Bao nhiêu mệt mỏi ban nãy bỗng dưng tan biến hết sạch.

Sở Yến Thâm mặc bộ thể thao đen, đi cuối đoàn.

Còn Tống Thi Nghiên thì vác máy ảnh trên vai, lưng đeo ba lô, tay xách thêm mấy món, còn nhiều hơn cả mấy nhân viên nam, vậy mà thần sắc vẫn ung dung. Cô không giống mấy người kia than vãn kêu ca, ngược lại còn lấy máy ảnh ra chụp liên tục, tranh thủ ghi lại cảnh đẹp trên đường lên núi.

Lợi dụng lúc mọi người đang chạy đua vì tiền thưởng, Sở Yến Thâm nhẹ nhàng đỡ lấy ba lô của Thi Nghiên, đeo một bên vai: “Cô cứ chụp đi.”

Thấy anh không nói một lời mà âm thầm giúp mình chia sẻ hành lý, Tống Thi Nghiên cười nhẹ: “Tôi chọn chỗ này làm địa điểm, anh có thấy mệt không?”

Sở Yến Thâm vốn không phải kiểu nghệ sĩ giữ dáng bằng cách nhịn ăn. Anh duy trì thói quen tập luyện đều đặn, nên leo một ngọn núi cao năm trăm mét với anh chỉ là chuyện nhỏ: “Không sao, chỉ cần được đúng bối cảnh cô cần là được. Đừng để tâm tới tôi. Mà cô khỏe hơn tôi tưởng đấy.”

“Dĩ nhiên rồi. Nói thật chứ tôi mà leo hết tốc lực, chưa chắc anh theo kịp. Tôi học taekwondo từ năm bảy tuổi, ít nhiều cũng là đai đen rồi, thể lực chẳng kém gì con trai đâu.”

“Tại sao lại chọn taekwondo?”

Câu hỏi vừa dứt, nụ cười trên mặt Thi Nghiên bỗng vụt tắt. Cô không muốn nói lý do, đành lảng sang chuyện khác: “Mình bị tụt lại rồi, phải nhanh hơn chút thôi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)