Sự nhiệt tình quá mức của Chu Nghi khiến Tống Thi Nghiên cảm thấy khó xử. Cô không nghĩ mối quan hệ giữa họ thân thiết đến mức này, nhưng lại ngại từ chối trước mặt Sở Yến Thâm, đành để hắn đặt hoa và bánh lên ghế sau xe.
“Anh Chu, anh còn phải lo công việc, hay anh về trước đi.”
“Em vừa uống rượu đúng không? Để anh đưa em về nhé?”
Thấy Chu Nghi sắp giật lấy chìa khóa xe từ tay Tống Thi Nghiên, Sở Yến Thâm không thể nhịn thêm nữa, lập tức đưa tay lấy luôn chiếc chìa khóa từ tay cô, bước thẳng đến bên ghế lái, mở cửa xe rồi nhìn cô vẫn đang sững người đứng tại chỗ, dứt khoát nói: “Tôi đưa cô về. Lên xe đi.”
Tống Thi Nghiên ngồi vào ghế phụ, không dám thở mạnh. Lúc này, khuôn mặt idol của cô âm u đến cực điểm, cô chẳng biết nên mở lời thế nào để xua đi không khí nặng nề trong xe.
“Thật ra tôi không uống rượu đâu. Anh không cần đích thân đưa tôi về. Bây giờ quay lại vẫn kịp đấy, anh nên lái xe của mình về đi.”
Sở Yến Thâm vẫn đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt đen sâu thẳm. Bàn tay anh đặt trên vô lăng, khớp xương rõ ràng đến mức khiến người ta phải động lòng. Tống Thi Nghiên vừa lén ngắm trộm, vừa dè dặt hỏi dò: “Tôi... khiến anh khó chịu à?”
Ngay chính Sở Yến Thâm cũng chẳng rõ rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì. Anh chỉ biết rằng, khi thấy cô cười nói thân thiết với tên “ đàn anh khóa trên” kia, lòng anh như bị vật gì chèn ép, chỉ muốn nắm lấy tay cô kéo đi. Nhưng lý trí và giáo dưỡng không cho phép anh làm thế. Suốt bữa tối ngắn ngủi ấy, anh chẳng nuốt nổi một miếng, vị giác như bị bào mòn.
“Tôi xin lỗi. Hôm nay tôi không kiểm soát tốt thời gian, để cô phải chờ lâu.”
Lời xin lỗi bất ngờ của anh khiến Tống Thi Nghiên, đang mải ngắm đôi mắt đẹp ấy đến ngẩn người, lập tức hoàn hồn. Cô ho nhẹ một tiếng để lấy lại bình tĩnh, rồi khẽ nói: “Không sao đâu ạ. Dù gì hôm nay tôi cũng không có việc gì gấp.”
Cô càng dịu dàng thấu hiểu, Sở Yến Thâm càng thấy áy náy hơn: “Tôi hứa, lần sau sẽ không như thế nữa.”
“Anh đừng căng thẳng như vậy. Có gì to tát đâu mà anh nghiêm trọng thế?”
Chiếc Rolls-Royce bạc dừng lại khi gặp đèn đỏ. Sở Yến Thâm tháo khẩu trang, ánh mắt chuyên chú nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, giọng có phần lo lắng:
“Tôi từng nghe nói, ai đó mà lần đầu hẹn đã đến muộn thì sẽ bị trừ điểm ấn tượng. Vậy nếu lần sau tôi lại mời cô đi ăn, cô có từ chối vì lý do này không?”
Trái tim Tống Thi Nghiên đập loạn. Sở Yến Thâm dùng gương mặt ấy để công kích cô, đúng là quá phạm quy. Cô vốn chẳng hề giận, mà dù có giận thật, thì nhìn anh, với gương mặt hoàn mỹ, môi đỏ răng trắng, ánh mắt như đang khẩn thiết mong được tha thứ, cô cũng không thể kiềm lòng. Một con nghiện nhan sắc như cô, làm gì có lý trí khi đối diện với thần tượng đỉnh cấp như thế?
“Tất nhiên là không...”
Sở Yến Thâm nhìn thấy rõ phản ứng của cô. Nhìn đôi tai cô đỏ lên, anh khẽ cười, nụ cười mang theo chút tinh nghịch: “Vậy thì tốt. Mai mình đi ăn món Quảng nhé?”