Hồi mới sang Mỹ, cô cực kỳ không quen với đồ ăn bản xứ. Bao nhiêu món tây toàn là đồ ướp lạnh, chẳng hợp cái bụng thuần Á của cô. Khi ấy cô vừa sống tự lập, lại không muốn khiến ba mẹ lo lắng, nên ráng tự nấu vài lần, kết quả là… suýt phải nhập viện vì ngộ độc. Mới ba tháng, mà cô từ 45 cân gầy còn 40, gầy tới mức người ta nhìn thấy cũng xót.
Mãi đến một hôm đi họp mặt du học sinh, cô mới được ăn món Chu Nghi nấu trong buổi tiệc ở nhà hắn. Hôm đó cô suýt rơi nước mắt vì cảm động. Một đứa ít ăn như cô mà ăn hẳn hai chén cơm liền. Chu Nghi tưởng cô khó khăn không đủ tiền ăn uống, hôm ấy còn âm thầm gói đồ ăn cho cô mang về.
Từ đó trở đi, cô và hắn càng thân thiết. Tuần nào cô cũng hai lần mang thực phẩm và quà cáp tới “đổi” lấy bữa cơm nhà do hắn nấu. Cô còn nhớ ngày hắn về nước, cô đích thân tiễn hắn ra sân bay, tặng hắn một chiếc đồng hồ khá đắt để cảm ơn hai năm chăm sóc.
Sau đó cô cũng thử tìm “đầu bếp mới”, nhưng chẳng ai có thể nấu ngon như Chu Nghi cả.
Năm ba, ba mẹ cô bay sang Mỹ thăm con gái, thấy cô gầy gò xanh xao thì không khỏi xót xa, liền cho hai người giúp việc sang sống cùng. Từ đó cô mới thực sự được ăn uống tử tế.
Vì thế, trong lòng cô luôn giữ một thiện cảm rất lớn với Chu Nghi. Hắn là người tốt, luôn hết lòng giúp đỡ cô. Nhìn thấy hắn vẫn đeo chiếc đồng hồ cô tặng năm nào, khoảng cách của mấy năm xa cách bỗng chốc tan biến.
“Hồi đó em với Thạch Miểu hay nói anh mà không làm đầu bếp thì tiếc thật. Giờ thấy anh làm chủ nhà hàng rồi, nếu Thạch Miểu biết ước mơ của anh thành sự thật, chắc chắn sẽ vui lắm.”
“Anh vẫn còn giữ liên lạc với Thạch Miểu à?”
Hồi đại học, Chu Nghi và Thạch Miểu từng có một mối tình chớp nhoáng. Nhưng cả hai đều là kiểu người phóng khoáng, sau hai tháng cảm thấy không hợp, họ chia tay trong hòa bình. Giờ nhắc lại, chẳng ai thấy gượng gạo.
“Có chứ, bọn anh vẫn thường xuyên liên lạc. Tiếc là hôm nay cô ấy đi công tác, đợi cô ấy về, mình lại tụ họp nhé.”
Sở Yến Thâm ngồi phía đối diện bàn tròn, ánh mắt đầy tức giận nhìn Tống Thi Nghiên và Chu Nghi đang ngồi cạnh nhau, vừa cười nói vừa gợi lại bao kỷ niệm anh không chen vào được. Bữa tối hôm nay rõ ràng là do anh mất công mời được cô ra ngoài, vậy mà giờ lại biến thành buổi gặp mặt của hai người bạn cũ.
Nói chuyện hồi lâu, Tống Thi Nghiên mới nhận ra mình đã bỏ mặc Sở Yến Thâm. Cô hơi lo lắng, liếc nhìn sắc mặt anh, thấy tay anh cầm đũa rất chặt, cả buổi không động đến món nào, cô vội thu lại nụ cười: “Anh Sở, anh muốn gọi thêm món gì không?”