Tiếng chuông thoại vang lên, kéo cô khỏi mớ suy nghĩ đang rối bời. Cô nhanh chóng bắt máy: “Chào anh Sở.”
“Xin lỗi cô, tôi bị vướng chút việc, chắc sẽ tới muộn khoảng nửa tiếng. Cô đừng ra ngoài sớm quá nhé.”
Sợ anh phát hiện ra mình đến sớm và chờ trong phòng, lại khiến anh cảm thấy gò bó, Tống Thi Nghiên vội vàng nói: “Đường giờ này kẹt lắm, chắc tôi cũng sẽ tới trễ. Không sao đâu, anh cứ đi từ từ thôi.”
“Cô cũng vậy nhé, đi cẩn thận. Gặp cô sau.”
Giọng nói dịu dàng của Sở Yến Thâm theo sóng điện thoại truyền đến tai cô, còn ngọt ngào hơn cả đoạn ghi âm “chúc ngủ ngon” mà anh từng thực hiện cho tạp chí. Tống Thi Nghiên có chút hối hận vì đã không kịp bấm ghi âm, bỏ lỡ cơ hội ghi lại giọng nói ấy mang về nghe đi nghe lại.
Cúp máy, toàn thân cô như bị hơi nóng bao trùm. Cô lấy hộp phấn ra dặm lại lớp trang điểm, nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng trong gương mà không khỏi lẩm bẩm: “Không được đỏ mặt. Dù đứng trước mặt anh ấy cũng phải bình tĩnh, tuyệt đối không được ngại ngùng.”
Khi tâm trạng đã dịu đi phần nào, nhìn thấy vẫn còn gần năm mươi phút nữa mới đến giờ hẹn, cô rút laptop ra.
Trong hàng chục nghìn tấm ảnh từng chụp, cô bắt đầu lọc ra một bộ hình Sở Yến Thâm biểu diễn tại chương trình chào năm mới của đài truyền hình. Vừa chỉnh ảnh, cô vừa xuýt xoa trước bộ đồ phong cách Trung Hoa hiện đại của anh khi ấy, thật sự đẹp đến nao lòng.
Sau khi sửa xong chín tấm, cô đăng lên tài khoản @YếnNhưThầnTinh kèm dòng chú thích: [Từng câu từng chữ, từng âm từng thanh, đều in đậm trong lòng.]
Bài đăng vừa lên sóng đã nhận được vô số lượt thích. Fan đồng loạt ùa vào bình luận, không ít người hào hứng đòi thêm ảnh.
@CàyBaVạnNữa: [Biết ngay chị còn giấu hàng mà! Tim em run rồi đây, chắc còn nhiều ảnh xịn lắm đúng không?]
@TừngGặpYếnThâm: [Chị Thần Tinh ơi, chị chính là niềm tin của em!]
Tống Thi Nghiên nhìn màn hình, vừa đọc bình luận vừa cười đến không ngậm được miệng. Đúng lúc ấy, cô thấy nhân viên phục vụ mang một đĩa sườn rim mật ra đặt lên bàn xoay.
“Cô ơi, tôi chưa gọi món mà?”
Nhân viên mặc sườn xám lịch sự mỉm cười đáp: “Không nhầm đâu ạ, chị Tống. Đây là món quà từ ông chủ của chúng tôi gửi tặng.”
Vì đây là nhà hàng mà Sở Yến Thâm chọn, Tống Thi Nghiên đoán chắc chủ quán là người quen của anh nên cũng không hỏi thêm. Thế nhưng chỉ một lát sau, nhân viên lại mang lên một món khác và vẫn nói là món tặng. Cô bắt đầu thấy kỳ lạ: “Chị nhắn bếp giùm tôi nhé, bạn tôi còn chưa tới, tạm thời đừng mang món lên nữa được không?”
Lời vừa dứt, cánh cửa phòng ăn bật mở. Sở Yến Thâm bước vào. Thấy bàn đã đầy món ăn, anh ngỡ là vì mình đến muộn nên cô đã gọi món trước, liền áy náy nói: “Xin lỗi, để cô đợi lâu rồi. Chỗ này đồ ăn cũng ổn, cô cứ gọi thêm món mình thích nhé.”
Tống Thi Nghiên nhìn thấy anh tháo mũ và khẩu trang, hơi thở vẫn chưa ổn định, liền biết chắc anh vừa đi rất vội. Cô liền rót một ly trà, đặt lên bàn xoay và đẩy về phía anh: “Nhân viên bảo là món tặng, anh quen chủ quán à?”
Sở Yến Thâm từng đến đây ăn một lần, nhưng anh không nhớ có quen với chủ nhà hàng. Hai người đều hơi thắc mắc, định gọi nhân viên đến hỏi rõ thì chợt thấy một người đàn ông mặc sơ mi trắng, tay đeo đồng hồ hàng hiệu, bưng đĩa bí đỏ chiên trứng muối từ xa bước lại.