Anh bất giác nghĩ đến gương mặt Tống Thi Nghiên, tay đang cầm ly trà cũng khựng lại, ánh mắt thoáng mơ màng. Nhưng rất nhanh, anh lấy lại bình tĩnh, đặt ly lên bàn trà, lảng sang chuyện khác: “Sao ông lại hỏi thế? Lại định giới thiệu ai cho con nữa hả?”
Ông nuôi anh từ nhỏ, quá hiểu tính cách cháu mình. Vừa nghe kiểu trả lời né tránh là biết ngay trong lòng đã có người. Có điều chắc cô gái ấy vẫn chưa đồng ý, nên anh chưa muốn nói ra. Ông từng nghĩ thằng bé vì chuyện của ba mẹ nên không tin vào phụ nữ, nay thấy nó biết rung động, ông cũng yên lòng.
“Ai bảo con cứ chạy khắp nơi biểu diễn, cả tháng không về thăm ông. Nếu con chịu kết hôn, sinh cho ông đứa chắt bầu bạn thì ông mặc kệ con bay nhảy tới đâu cũng được.”
Sở Yến Thâm luôn gần gũi với ông, nay nhìn dáng vẻ cô đơn của ông cụ, trong lòng cũng thấy áy náy. Gần đây anh cứ quanh quẩn hai đầu công việc, đã lâu chưa về nhà thăm ông.
“Giờ gặp nhau rồi, cũng nên theo ông về nhà ăn bữa cơm chứ?”
Anh liếc đồng hồ, còn đúng hai tiếng nữa là đến giờ hẹn. Nếu về nhà cùng ông, tối nay chắc chắn anh sẽ lỡ hẹn.
Anh định từ chối, nhưng thấy ông nội đã đứng lên, đợi anh đỡ tay, anh lại chùn lòng. Nhìn mái tóc bạc và tấm lưng đã hơi còng, Sở Yến Thâm không đành lòng. Anh đứng dậy đỡ tay ông, nhẹ giọng nói: “Ông à, tối nay con có lịch trước rồi, hay mình ăn luôn gần đây được không? Ngày mai con sẽ về nhà ngủ, ở bên ông mấy hôm.”
Ông cụ thấy cháu khó xử, lại nhớ tới vẻ mặt ngẩn ngơ lúc nãy khi còn ngồi trên ghế, liền đoán ra được phần nào. Hiếm khi không cằn nhằn, ông gật đầu đồng ý: “Cũng được, ông già rồi, ăn nhiều cũng chẳng nổi. Giờ còn sớm, ta ra căn tin ăn chút gì nhẹ thôi, để con còn đi tiếp khách, đừng để bụng rỗng mà uống rượu, hại dạ dày.”
Thấy ông mặc định buổi tối anh có tiệc, Sở Yến Thâm thở phào nhẹ nhõm.
Ăn xong bữa tối đơn giản cùng ông ở căn tin công ty, anh vội vàng lái xe ra khỏi bãi đỗ. Nhưng đúng giờ cao điểm ngày làm việc, xe cộ ùn ứ, anh bị kẹt cứng giữa dòng. Nhìn thời gian dự kiến trên bản đồ, anh ước chừng mình sẽ trễ khoảng nửa tiếng, liền gọi cho Tống Thi Nghiên.
Vừa tan ca là Tống Thi Nghiên lập tức đến nhà hàng. Giờ cô đã ngồi trong phòng riêng mà Sở Yến Thâm đặt trước tận nửa tiếng, tâm trạng vừa bồn chồn vừa hân hoan. Cô cũng không hiểu nổi mình, cảm xúc lạ lẫm ấy khiến cô vừa háo hức vừa ngượng ngùng. Nhưng cô biết rõ, anh luôn cư xử đúng mực và lịch thiệp, cô không nên nuôi hy vọng viển vông.