Phú Bà Trạm Tỷ Trèo Tường Đu Thần Tượng

Chương 36:

Chương Trước Chương Tiếp

Ông Sở đổi giọng, nói như dặn dò mà cũng như ra lệnh: “Cậu thật hiếu thuận. Hai mẹ con nương tựa lẫn nhau bao năm, chắc bà ấy cũng muốn có thêm thời gian ở bên cậu. Tôi cho cậu nghỉ ba tháng có lương, về chăm sóc mẹ đi.”

Trình Nhượng thoáng khựng người. Hắn ta lập tức hiểu rõ đây không phải phúc lợi, mà là chiêu bài để gạt hắn ta ra khỏi vị trí hiện tại. Với khối lượng công việc của Sở Yến Thâm, không ai ở bên cạnh ba tháng là đủ để bị thay thế.

“Cháu đã thuê hai người thay phiên chăm sóc mẹ cháu rồi ạ. Tối nào tan làm cháu cũng đến bệnh viện, tạm thời vẫn xoay xở được.” Hắn ta thấy nét mặt ông cụ vẫn chưa dịu lại, bèn nói thêm: “Dạo này cậu Sở ngủ không ngon, từng đến hiệu thuốc kê đơn hai lần. Phía Phạm Thiên hình như cũng đang có vài việc trục trặc, tâm trạng cậu ấy vẫn chưa thật sự ổn định.”

Ông cụ nghe đến đây mới tỏ ra hài lòng hơn một chút, vịn gậy đứng dậy ra về. Trình Nhượng lập tức quay người cúi đầu tiễn ông, lễ phép đến từng cử chỉ. Trước khi bước ra khỏi cửa, ông cụ chỉ lạnh nhạt để lại một câu: “Nếu lần sau cậu còn cố giấu thay nó, không ai giữ nổi cậu đâu.”

Trình Nhượng mồ hôi rịn đầy lưng. Ông cụ nói được làm được, chuyện này hắn ta rõ hơn ai hết.

Nhưng Sở Yến Thâm cũng đối xử với hắn ta rất tốt. Hắn ta không muốn thấy ông cụ suốt ngày gây áp lực, ép buộc anh đến mức nghẹt thở. Thế nhưng hắn ta lại không thể không nói thật. Bởi vì sau ca mổ, mẹ hắn ta vẫn cần rất nhiều tiền để duy trì việc điều trị. Hắn ta không thể đánh mất công việc có thu nhập ổn định này vào lúc này được.

Sở Yến Thâm bận rộn cả một ngày, bữa trưa cũng chỉ ăn qua loa. Giờ gần đến giờ tan làm, bụng đã đói cồn cào. Nghĩ đến việc lát nữa sẽ gặp Tống Thi Nghiên, khóe môi anh bất giác cong lên, ánh mắt cũng dịu dàng hẳn.

Ông cụ Sở cho người đẩy cửa phòng Tổng giám đốc, vừa vào đã thấy cháu trai cười tươi như gió xuân. Nhưng khi nhìn thấy ông, vẻ mặt ấy liền đổi thành nghiêm túc, ánh mắt dè dặt. Ông cụ càng nhìn càng thấy buồn, lòng thầm nghĩ, có lẽ vì sợ mình nên thằng bé không muốn gặp mặt quá thường xuyên.

Thấy ông nội vào, Sở Yến Thâm vội đứng dậy, cài nút áo vest, bước tới đỡ ông: “Ông, có việc cứ gọi con sang là được, sao ông phải đích thân qua đây.”

Ông cụ liếc nhìn hành động cung kính cẩn trọng của cháu, cũng biết bản thân có phần quá khắt khe. Ông ngồi xuống sofa, nhận ly trà Sở Yến Thâm đưa, chậm rãi hỏi: “Yến Thâm, sắp 24 tuổi rồi, đã có người yêu chưa?”

Sở Yến Thâm lập tức lắc đầu.

“Vậy có người trong lòng không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)