Nói không buồn là nói dối. Người đến rồi đi, duyên đến rồi tàn. Anh chẳng thể nhớ được từng người một, nhưng những năm tháng đã cùng họ bước qua, anh vẫn luôn trân quý. Họ từng cùng anh lập nên hết kỳ tích này đến kỳ tích khác, cùng đi qua từng giai đoạn. Vậy mà đến cuối cùng, dường như chỉ còn mình anh bị bỏ lại phía sau.
May mắn là, internet vẫn giữ được một phần ký ức đẹp đẽ ấy, còn những lá thư tay trong phòng làm việc vẫn lưu giữ tình yêu nồng nhiệt của người hâm mộ dành cho anh. Chính những điều đó đã nuôi dưỡng anh suốt hành trình này, nhiều lần tưởng như gục ngã nhưng rồi lại kiên định bước tiếp. Chớp mắt đã năm năm, thật dài, thật đáng nhớ.
Tối nay, dù vẫn mất ngủ, tâm trí vẫn quay cuồng suy nghĩ, nhưng anh không còn tìm đến thuốc ngủ hay melatonin. Thay vào đó, anh mở lại những bài hát mình từng viết từ ngày debut, nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần.
Bởi anh nhớ tới câu nói của Tống Thi Nghiên lúc chiều: [Anh đã bao giờ nghe ai nói thẳng với mình chưa?]
[Nói gì cơ?]
[Rằng âm nhạc của anh từng cứu rỗi rất nhiều người, giúp họ tìm lại sức mạnh để thoát khỏi nỗi đau. Biết đâu, một ngày nào đó, thế giới anh tạo ra cũng có thể cứu rỗi chính anh.]
Sở Yến Thâm đã nghe vào tim. Và anh thật sự bắt đầu thử nghiệm.
Vì anh tò mò, liệu những bài hát anh viết ra có thực sự mang sức mạnh chữa lành như cô nói không.
Sự thật là có.
Khi ngồi lắng nghe “Chia xa” bài hát đầu tiên đưa anh đến với công chúng, anh có cảm giác như được quay ngược thời gian, trở về sân khấu cuộc thi hát sinh viên năm nào. Ngày ấy, anh ngồi lặng lẽ ôm đàn, dưới ánh đèn sân khấu ấm áp, cất tiếng hát to bài ca mình đã viết bằng tất cả tấm lòng.
Khi đó, anh thật đơn thuần, không gánh quá nhiều áp lực hay toan tính. Chỉ là một chàng trai trẻ mang trong mình khát vọng, muốn truyền tải âm nhạc, muốn được nhiều người lắng nghe những giai điệu mà mình tạo ra.
Vì đó là tiếng nói của anh với thế giới, anh chưa từng mong cầu ai hiểu.
Còn giờ đây, anh quá quan tâm đến ánh nhìn của người khác, quá coi trọng được mất. Thật sự, anh đã đánh mất cái gốc khiến mình bắt đầu sáng tác. Bảo sao, mãi không viết ra được điều gì mới, cũng chẳng thể vượt qua chính mình của năm xưa.
Sở Yến Thâm lại nhớ đến ánh mắt nghiêm túc của Tống Thi Nghiên khi nói câu đó, khẽ thì thầm: “Cô ấy đúng là một thiên tài.”
Khi năm hai mươi ba tuổi dần khép lại, Sở Yến Thâm lần đầu học được cách trò chuyện với chính mình, với quá khứ của mình. Anh nghĩ, có lẽ từ nay sẽ không còn mất ngủ nữa.
Mở điện thoại, anh gửi cho Tống Thi Nghiên một tin nhắn ngắn gọn: “Cảm ơn cô. Ngủ ngon.”