Rõ ràng khi nhận được túi đồ mà Trình Nhượng gửi tới, anh đã vội vã mang đến nhà hàng, thậm chí còn nghĩ nếu thời gian hợp lý, họ có thể cùng ăn bữa tối.
Nhưng khi nghe được giọng điệu quả quyết ấy, trái tim anh bất giác chùn lại.
Suốt hai mươi ba năm qua, anh sống dưới sự kìm kẹp của ba, không dám lơi lỏng dù chỉ một bước. Đây là lần đầu tiên trong đời, có một cô gái khiến anh tò mò đến vậy.
Từ những bài đăng ngập tràn màu sắc trên Weibo của cô, anh như lén nhìn thấy một cuộc sống hoàn toàn khác. Anh tò mò không hiểu sao cô có thể sống phóng khoáng đến thế, dám một mình bôn ba khắp thế giới, tự hỏi trong những chuyến đi ấy cô đã trải qua những điều kỳ diệu thế nào.
Cô giống như một cánh chim tung bay giữa bầu trời bao la, chỉ cần ở gần cô thôi, anh cũng thấy mình như được truyền thêm dũng khí, phá vỡ mọi xiềng xích, hít thở lấy luồng không khí tự do từ cô, khiến cả cuộc sống của anh bỗng chốc trở nên sống động, rực rỡ.
Sở Yến Thâm hít một hơi thật sâu, nhưng lại thấy không khí trong căn phòng này như đang loãng dần. Còn chưa kịp suy nghĩ gì, đôi chân đã phản ứng trước cả đầu óc, anh tháo kính, sải bước chạy theo. Mỗi bước đi đều nhanh hơn thường lệ.
Tống Thi Nghiên giơ điện thoại lên soi đường, nghe thấy tiếng bước chân phía sau thì lập tức cảnh giác. Cô quay lại, rọi đèn về khoảng không phía sau. Chùm sáng bị một bóng người chắn ngang khiến cô, vốn nổi tiếng gan lì cũng hoảng hốt.
Giọng cô run nhẹ: “Ai? Ai đấy?”
Ngay lúc đó, toàn bộ đèn trong khu làm việc đồng loạt bật sáng, ánh sáng rọi xuống khiến cô phải nheo mắt quay đi vì chói.
Sở Yến Thâm bước nhanh đến, giơ tay che ánh đèn cho cô, giọng nhẹ nhàng trấn an: “Là tôi.”
Tống Thi Nghiên thả lỏng tay đang giơ cao, chuẩn bị phản công. Cô từng học taekwondo bài bản, nếu không phải hôm nay mang giày cao gót cho hợp bộ đồ, có khi vừa rồi đã tung cú đá vào thẳng ngực “Idol” nhà mình.
“Anh làm người ta hết hồn đấy.”
Sở Yến Thâm khẽ mím môi, bước thêm một bước rồi giơ chiếc thẻ ngân hàng trước mặt cô: “Tôi không muốn nhận số tiền này, tôi đổi nó lấy một bữa tối được không?”
Tống Thi Nghiên hơi sững người: “Hả? Tại sao?”
“Cô không đồng ý à?”
“Không phải… chỉ là…”
Chưa để cô từ chối, Sở Yến Thâm đã nói tiếp, giọng đầy thành khẩn: “Tôi từng xem brochure triển lãm ảnh của cô, có nhiều bức rất mới mẻ. Tôi muốn nghe cô kể về những chuyến đi đó. Cô cũng biết rồi đấy, dạo này tôi đang mắc kẹt. Nói chuyện với cô có thể giúp tôi gợi thêm cảm hứng.”
Tất nhiên Tống Thi Nghiên sẵn lòng giúp, cô cũng mong anh có thể vượt qua được giai đoạn khó khăn này.
“Tôi...”
Sở Yến Thâm là người rất kiên nhẫn khi làm ăn, nhưng khi đối mặt với Tống Thi Nghiên, một cô gái hay ấp úng, lưỡng lự, anh lại không giấu được sự sốt ruột: “Coi như tiền đó là quỹ ăn tối chung của tụi mình. Như vậy không trái nguyên tắc của cô đúng chứ?”