Phú Bà Trạm Tỷ Trèo Tường Đu Thần Tượng

Chương 31:

Chương Trước Chương Tiếp

Khi Tống Thi Nghiên xách túi máy tính ra cửa, nhân viên lễ tân chặn cô lại: “Chị Tống, xin dừng một chút, có người nhờ tôi gửi lại túi này cho chị.”

Hai người cùng quay đầu, thoáng ngạc nhiên. Thạch Miểu thay cô nhận lấy túi giấy, vừa mở ra đã nhìn thấy bên trong là hai chiếc áo khoác cashmere mà mấy hôm trước Tống Thi Nghiên đặt cho người nhà.

Nhớ đến nguồn gốc của món đồ, cô liền đoán ra điều gì đó: “Xin hỏi là ai đã gửi đến vậy?”

Nhân viên nhà hàng mỉm cười đúng chuẩn phục vụ, đáp: “Là anh Sở nhờ tôi chuyển giúp.”

Thạch Miểu lập tức tỏ vẻ tò mò, ghé sát vào hỏi nhỏ với thái độ hóng hớt rõ rệt: “Quà hả?”

“Không, là áo mình đặt cho ông và ba.”

Nghĩ đến chuyện bộ đồ đó do Sở Yến Thâm thanh toán, Tống Thi Nghiên cầm túi và túi máy tính quay người đi về phía toà nhà Phạm Thiên: “Cậu về trước đi, tớ lên lầu lấy ít đồ.”

Trong thang máy, cô mở túi giấy kiểm tra lại một lần nữa, rồi lấy từ túi xách ra chiếc thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn, cầm chặt trong tay.

Mới chín giờ tối, văn phòng đã không còn một bóng người. Chỉ có phòng làm việc của Sở Yến Thâm vẫn sáng đèn. Sau một hồi do dự, Tống Thi Nghiên gõ cửa.

Một tiếng “Mời vào” vang lên rõ ràng, cắt đứt mọi ý định rút lui của cô. Cô đẩy cửa bước vào, đứng trước bàn làm việc rộng lớn của anh.

Khác hẳn vẻ ngoài thời thượng hay thấy trên truyền thông, lúc này Sở Yến Thâm chỉ mặc sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn nhẹ vì trời nóng, trông xuề xòa nhưng không hề luộm thuộm. Gọng kính mảnh hắt lên những vệt sáng nhè nhẹ, phản chiếu từng dòng chữ đang chạy trên màn hình.

Cô chưa từng được thấy phiên bản doanh nhân này của anh.

Anh đã nhìn thấy cô lưỡng lự đứng trước cửa qua lớp kính mờ. Giờ đây, khi cô thực sự bước vào, dường như vẫn chưa biết nên bắt đầu từ đâu.

Không gian ngoài kia tối om yên tĩnh đến rợn người, chỉ có phòng làm việc của anh là sáng đèn, ngoài tiếng thở khẽ và tiếng quạt gió từ điều hòa, chẳng còn âm thanh nào khác.

Cuối cùng, sau khi ổn định lại tâm lý, Tống Thi Nghiên đặt chiếc thẻ ngân hàng đã nắm chặt trong tay lên bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía anh: “Tiền áo, cảm ơn anh vì đã giúp mang chúng về.”

Sở Yến Thâm nghe thấy giọng cô liền rời mắt khỏi màn hình, ngả nhẹ người ra sau, dùng hai ngón tay đẩy chiếc thẻ trở lại phía cô.

“Phạm Thiên luôn dành đãi ngộ tốt cho nhân viên. Coi như quà chào mừng cô đến với studio đi.”

Cô chỉ ký hợp đồng hai tuần, dĩ nhiên không thể nhận món quà sáu con số này.

Cô mỉm cười, lại đưa chiếc thẻ về phía anh lần nữa: “Không có công lấy đâu ra thưởng. Tôi đã nhận đủ thù lao, cũng được thấy rõ năng lực của Phạm Thiên. Món này lớn quá, tôi không thể nhận. Mật khẩu ở mặt sau. Mai gặp lại.”

Sở Yến Thâm cầm thẻ, lật qua mặt sau, mới phát hiện mật khẩu chính là ngày sinh của anh.

Lúc ở nhà hàng, anh cũng chẳng hiểu sao mình lại giận đến thế khi nghe cô nói, cô tuyệt đối sẽ không thích mình.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)