“Cô Tống, Yến Thâm đúng là yêu âm nhạc thật. Nhưng cậu ấy đứng ở vị trí này, không còn chỉ đại diện cho riêng bản thân nữa. Cậu ấy không thể chỉ nghĩ cho cảm xúc của mình.”
Dứt lời, ông ta xoay người bỏ đi, để lại Tống Thi Nghiên đứng sững lại vài giây, sau đó nhanh chân đuổi theo, giữ bình tĩnh nói: “Anh ấy là con người. Mà đã là con người, thì sao có thể như món hàng ai muốn điều khiển thế nào cũng được?”
Trần Huy không quay đầu, chỉ khẽ giơ ly trà còn bốc khói lên như thể muốn cụng ly, rồi lặng lẽ bước vào văn phòng. Dáng vẻ ấy không hề tranh cãi, nhưng lại khiến người ta thấy vô cùng nhục nhã.
Tống Thi Nghiên vừa ăn vừa mở máy tính, chỉnh sửa bản nháp đầu tiên của bìa album. Ca khúc mới cô đã nghe đi nghe lại nhiều lần, càng lúc cô càng nắm rõ phong cách của album mini lần này, cũng như những điều mình muốn truyền tải.
“Tiểu thư, cậu còn ăn nữa không? Bít tết nguội cả rồi đấy.”
Thạch Miểu lần đầu chứng kiến Tống Thi Nghiên nghiêm túc với công việc đến mức này. Trước đây toàn là cô ấy vừa ăn vừa tăng ca, nay tiểu thư lại lên chức nhân viên công sở, khiến cô ấy được dịp nhìn thấy cảnh tượng hiếm hoi.
Tiểu thư của cô ấy lao động đến quên ngày đêm.
Tống Thi Nghiên ngẩng đầu khỏi màn hình, nghiêng người tới gần đĩa thịt mà Thạch Miểu đang đưa, cắn một miếng rồi vừa nhai vừa giải thích: “Tự nhiên nảy ra ý tưởng, tớ sợ quên nên phải ghi lại.”
“Cậu làm hăng vậy, nhỡ đâu một ngày đẹp trời Trần Huy lại thêm mấy bài kia vào thì coi như uổng công cả lũ.”
“Dù sao cũng là studio riêng của Yến Thâm, Trần Huy có thực sự quyết định được mọi thứ không?”
Thạch Miểu hiểu quá rõ con người Trần Huy. Ông ta vào nghề gần mười năm, năng lực khỏi bàn nhưng thủ đoạn thì không hề đơn giản. Cô ấy từng nghe kể có một nhóm nhạc nữ rất nổi tiếng, chỉ vì không chịu làm theo sự sắp đặt của ông ta mà bị đóng băng suốt ba năm. Mãi đến khi chấm dứt hợp đồng mới được hoạt động trở lại, nhưng lúc đó đã chẳng còn tiếng tăm gì.
“Với người như ông ta, lợi ích là trên hết. Giờ cậu động vào con gà đẻ trứng vàng của ổng, thế nào ổng cũng không để yên.”
Tống Thi Nghiên chẳng hề tỏ ra sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn, nếu có ai phải dè chừng, thì người đó chưa bao giờ là cô.
“Vậy cứ để ông ta thử xem. Tớ đang tò mò, xem rối cuộc cái giới này có mang họ Trần không đây.”
Thạch Miểu nghe nói Giang Tụng, người từng được sắp đặt xem mắt với Tống Thi Nghiên, giờ đã rơi vào tình cảnh chật vật, cô ấy không lo bạn mình bị thiệt. Cô ấy chỉ sợ Tống Thi Nghiên vì Sở Yến Thâm mà dốc hết tâm trí, lao vào chẳng màng hậu quả.
“Thật sự là không thích anh ta à? Cậu cứ nhắc mãi chuyện xót anh ta, tớ sợ cậu lún sâu lúc nào không hay.”
Hình ảnh Sở Yến Thâm ngồi đối diện, gương mặt hoang mang, yếu ớt ấy hiện về trong đầu Tống Thi Nghiên, khiến lòng cô bất giác xao động. Nhưng cô hiểu rõ, họ không thuộc cùng một thế giới. Cô có trách nhiệm của người thừa kế, còn anh có lý tưởng riêng của mình.
Họ giống như hai đường thẳng song song, không thể cắt nhau. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này đã là điều quý giá, cô không nên mong mỏi thêm điều gì.
“Không đâu, sao tớ có thể thích anh ấy được. Chắc chắn tớ sẽ không thích anh ấy.”
Sở Yến Thâm xách hai chiếc áo khoác cashmere mà Tống Thi Nghiên đặt may trong trung tâm thương mại, bước đến nhà hàng với tâm trạng háo hức. Nhưng anh lại vô tình nghe thấy câu nói kia.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh vụt tắt. Không một lời, anh lặng lẽ quay người rời khỏi nhà hàng.
Trước khi đi, anh đặt túi đồ xuống quầy lễ tân.
Nhân viên nhà hàng nằm gần trụ sở Phạm Thiên vốn đã quen mặt anh, liền hỏi với giọng niềm nở: “Anh Sở, ngoài chuyển giúp túi đồ, anh có muốn gửi lời gì đến chị Tống không ạ?”
“Không cần đâu.”
Sở Yến Thâm đeo khẩu trang đen, rồi khuất bóng trong màn đêm.