Có thể vì áp lực tích tụ quá lâu, cộng thêm những thúc ép từ gia đình, từ đầu năm đến nay anh gần như mất ngủ. Mỗi lần sáng tác là một lần vật lộn, không còn cảm giác hứng khởi như trước kia. Anh không còn yêu âm nhạc một cách thuần khiết, ham muốn thể hiện từng trào dâng trong anh cũng dần biến mất. Mỗi nốt nhạc, mỗi điệp khúc được viết ra rồi lại xoá đi, như thể chính cây bút đang cười nhạo sự bất lực của anh.
Anh Trần nhận ra sự sa sút của anh, liền gửi đến hơn chục bản demo. Anh lựa chọn năm bài, thu âm nhiều lần. Kỹ thuật vẫn hoàn hảo, chất giọng vẫn vẹn nguyên. Nhưng anh biết rõ, đó không phải là những ca khúc thuộc về mình. Ngay chính anh cũng chẳng thấy rung động, làm sao có thể chạm tới trái tim khán giả?
Hai tay anh siết chặt, môi mím thành đường thẳng. Một lúc lâu sau, anh mới khẽ thốt: “Nhưng làm vậy sẽ khiến mọi người thất vọng.”
Tống Thi Nghiên đứng dậy, rót một ly trà nóng đặt trước mặt anh: “Tôi biết mười lăm tuổi anh đã vào đại học, luôn là niềm tự hào của gia đình. Nhưng đôi khi không làm tốt cũng chẳng sao. Đời có lúc lên lúc xuống, chẳng ai mãi mãi đứng trên đỉnh cao. Anh mới hai mươi ba tuổi thôi, sợ gì chứ?”
Ánh mắt anh dõi theo bàn tay cô đang đặt lên vai mình, rồi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt dịu dàng ấy. Cảm giác nặng nề trong lòng bỗng nhẹ đi đôi phần. Ngay lúc đó, anh đã có quyết định cho riêng mình.
Lần đầu tiên tham dự buổi họp về album mới, Tống Thi Nghiên rất nghiêm túc lắng nghe từng phần báo cáo, không quên ghi chú lại những từ khoá quan trọng.
Khi cuộc họp dần kết thúc, Sở Yến Thâm ngồi ở vị trí chủ tọa cất lời.
Anh muốn xoá năm ca khúc kia, đồng thời hạ giá bán, phát hành dưới dạng MINI album nhân dịp kỷ niệm năm năm. Người đầu tiên đứng dậy phản đối chính là Trần Huy.
“Yến Thâm, năm năm là cột mốc quan trọng. Album lần này tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất.”
“Chính năm bài đó mới là điểm yếu chí mạng của cả album.”
“Đã một năm rồi cậu không có tác phẩm mới. Nếu bây giờ lại cắt giảm số lượng ca khúc, họ sẽ nói cậu...”
Mọi người trong phòng đều hiểu rõ ngụ ý trong câu nói dở dang kia. Ai nấy đều cúi đầu im lặng.
“Nói gì? Nói tôi cạn ý tưởng, nói tôi chỉ có danh mà không có thực lực?” Ánh mắt Sở Yến Thâm sáng quắc: “Không sao cả. Tôi chỉ cần chịu trách nhiệm với những sáng tác của mình ở thời điểm hiện tại. Một khi đã từng lừa dối khán giả, thì sẽ có lần thứ hai. Nếu một ngày tôi thật sự không viết nổi bài nào nữa, tôi sẽ rút lui khỏi giới giải trí.”
Mọi người chỉ biết trơ mắt nhìn Sở Yến Thâm mở cửa bước ra, dáng vẻ ung dung, phong thái điềm nhiên. Cả phòng ngơ ngác, không ai hiểu nổi vì sao anh lại đột ngột cứng rắn đến vậy.