Biết rõ nếu cứ tiếp tục thì cả hai rất dễ vượt quá giới hạn, thấy tóc anh đã gần khô, Tống Thi Nghiên liền định rút tay ra để tránh khỏi vòng tay anh. Nhưng chưa kịp làm gì, cô đã bị anh đè ngược trở lại giường. Còn chưa kịp phản ứng, Sở Yến Thâm đã cúi xuống hôn cô liên tiếp mấy cái.
“Thi Nghiên, em thật tuyệt.”
Nụ hôn của anh không mang theo dục vọng như sáng sớm, cũng không quá cuồng nhiệt mà là sự yêu thích rõ ràng, đơn thuần và đầy chân thành.
Tống Thi Nghiên thấy sống mũi cay cay, mắt đỏ hoe. Sao anh lại ngốc như thế? Cô có gì tốt đâu, khoảng thời gian qua chỉ toàn lừa gạt, tránh né, làm tổn thương anh. Dù cô đâm anh đến cả trăm nhát, anh vẫn cười, vẫn kiên trì đến gần cô thêm lần nữa.
Anh không hiểu rằng, càng kiên định, càng không toan tính, thì nỗi day dứt trong cô lại càng lớn. Cô chỉ muốn cảm giác ấy nhấn chìm mình mãi mãi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây