Tống Thi Nghiên bước chậm ra gần cửa, cố ép giọng mình lạnh lùng: “Khuya rồi, anh về đi.”
Nhưng Sở Yến Thâm lại như bị bỏ rơi, vẫn đứng lì ngoài đó, giọng thấp hẳn xuống: “Anh say rồi. Thi Nghiên, anh thấy buồn nôn...”
Như để chứng minh mình không nói dối, anh vịn tay vào khung cửa cũ kỹ, khom người nôn khan. Vì uống rượu khi bụng rỗng, dạ dày anh như bị xé toạc, hai gò má đỏ bừng, cơn men dâng cao. Sau khi cố kìm nén được chút, anh lại loạng choạng tiến đến gõ cửa lần nữa: “Thi Nghiên, mở cửa đi, anh xin em đấy.”
Gió đêm trên núi lạnh buốt, gào rít từng cơn. Trên người Sở Yến Thâm chỉ có chiếc sơ mi trắng mỏng manh, gió lạnh len vào cổ áo khiến cả người anh run bần bật. Lại thêm việc tối nay uống toàn rượu lạnh, giờ đây thân thể không ngừng run rẩy, giọng anh cũng bắt đầu khản đặc: “Thi Nghiên, anh chỉ muốn gặp em một lần. Dù có chia tay, cũng nên để anh được nói một câu trực tiếp.”
Anh đứng chờ rất lâu. Trong phòng, Tống Thi Nghiên im lặng đến đáng sợ, như thể dù anh có ra sao cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây