Kiều Kiều nói từ ngày được giúp đỡ, bệnh tình của cô ấy đã dần hồi phục. Giờ cô ấy đang là giáo viên cho một trường học nhỏ trên vùng núi, nơi có 26 em học sinh nữ từ lớp 1 đến lớp 6. Cô ấy hy vọng qua những nỗ lực của mình, các bé gái nơi đây sẽ được học chữ, được biết đến một thế giới rộng lớn hơn.
Sau khi tìm hiểu kỹ, Tống Thi Nghiên phát hiện trường học mà Kiều Kiều nhắc đến chỉ là một căn nhà gỗ cũ kỹ rách nát, mưa dột gió lùa tứ phía. Với cương vị người chịu trách nhiệm quỹ phúc lợi, cô không thể để chuyện đó tiếp diễn.
Thế nên, khi chiếc xe múc lăn bánh vào bản làng, sự xuất hiện của cô đã khiến dân làng kéo đến vây quanh. Trưởng thôn nghe tin cô đến để xây trường mới, xúc động đến rơi nước mắt, nắm tay cô không buông: “Cảm ơn cô nhiều lắm. Có trường học mới, tụi nhỏ viết chữ cũng không còn bị nứt tay vì lạnh nữa.”
Kiều Kiều không ngờ Tống Thi Nghiên thực sự sẽ đến. Nhất là khi nhìn thấy chiếc xe tải lớn phía sau chở đầy sách vở, đồ dùng học tập và sản phẩm thiết yếu cho phụ nữ. Kiều Kiều đã quen sống trong khổ cực, cô ấy và các bé gái chỉ biết nhìn người phụ nữ dịu dàng với nụ cười rạng rỡ kia mà ngỡ ngàng. Với các em, cô chính là ngọn núi cao lớn nhất, là người tử tế nhất trên đời.
“Thi Nghiên, cảm ơn chị.” Kiều Kiều ôm chặt cô không buông. Cô ấy không thể tin người từng cứu gia đình mình một lần, giờ lại tiếp tục dang tay giúp đỡ: “Em và các em nhỏ nhất định sẽ không phụ tấm lòng của chị.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây