Sắc mặt của Sở Yến Thâm bỗng chốc sầm lại. Anh hiểu rõ tính cách của Thi Nghiên, cô luôn dè dặt, thẹn thùng. Lần trước lúc cô trèo tường bị anh bắt gặp, vì muốn dỗ dành anh nên mới miễn cưỡng mặc chiếc váy đỏ hở lưng. Đến cả khi đã mặc rồi, cô vẫn đỏ mặt né tránh, tay chân luống cuống. Cô của lúc ấy còn không dám mặc hở, thì sao có thể bình thường mà khoác lên người kiểu đồ ngủ thế này.
“Không phải mặc cho anh xem à?”
Tống Thi Nghiên lắc đầu: “Không phải!”
Sắc mặt Sở Yến Thâm càng tối, anh chậm rãi bước đến giường, cúi xuống nắm lấy cằm cô, ghé sát lại như muốn ngửi lấy mùi hương quen thuộc trên da thịt, giống hệt một chú chó nhỏ đang đánh dấu lãnh thổ. Chóp mũi anh chạm nhẹ từng lần lên phần cổ nghiêng lộ ra bên ngoài của cô: “Không phải để anh xem, thì em định mặc cho ai xem đây?”
Tống Thi Nghiên nhận ra nguy hiểm đang đến gần, cũng cảm thấy cơn ghen vô lý của người yêu bắt đầu bốc lên. Cô theo phản xạ muốn chạy nhưng vừa cựa mình đã bị anh giữ lấy cổ chân, kéo mạnh về phía mình, đè xuống dưới: “Thi Nghiên, mặc cho anh xem được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây