Ngụy Lê hiểu rất rõ, lúc này mà hắn ta còn ở đây thì chẳng khác nào cái bóng đèn chướng mắt. Hắn ta dứt khoát rút lui, để lại không gian riêng cho đôi tình nhân vẫn đang quấn quýt lấy nhau.
Tống Thi Nghiên cố gắng đẩy Sở Yến Thâm ra: “Đi tắm đi, đầu anh vẫn còn dính kim tuyến từ keo xịt tóc kia kìa.”
Anh cũng thấy người dính nhớp, liền tiện tay cởi áo phông, để lộ cơ bụng săn chắc, rồi quay đầu lại nháy mắt mờ ám: “Em có muốn tắm cùng anh không?”
Tống Thi Nghiên đỏ bừng mặt, lập tức ném bịch khăn ướt trên tay về phía anh. Sở Yến Thâm đưa tay đỡ lấy một cách nhẹ nhàng rồi cười lớn, đóng cửa phòng tắm lại. Chẳng mấy chốc, tiếng nước chảy vang lên đều đều từ bên trong.
Tiếng gõ cửa khiến Tống Thi Nghiên giật mình thoát khỏi cơn xấu hổ. Cô cứ ngỡ là Ngụy Lê quay lại, vội chạy ra mở, ai ngờ lại thấy quản gia khách sạn đẩy một xe đồ ăn đứng bên ngoài, nở nụ cười chuẩn chỉnh theo đúng nghiệp vụ. Nhưng cô nhớ rõ họ không gọi món nào, không khỏi tò mò ông ta tới đây vì lý do gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây