“Yến Thâm, anh có vui không?”
“Ừ, vui lắm.”
Tống Thi Nghiên cầm đèn pin soi đường núi lởm chởm phía trước. Cô ngoái đầu nhìn đám đom đóm vẫn lấp lánh sau lưng, rồi rúc vào cổ bạn trai, cọ nhẹ cằm lên làn da ấm áp nơi đó, hít lấy mùi hương quen thuộc trên người anh, khẽ nhắm mắt, lẩm bẩm: “Vậy thì tốt, anh phải luôn luôn vui vẻ đấy nhé!.”
Nghe tiếng thở của cô dần trở nên đều đặn, Sở Yến Thâm bật cười, nhấc nhẹ cô lên một chút để cô không bị trượt xuống.
Đi khoảng mười phút thì về tới xe. Anh đặt cô xuống chiếc giường lớn trong xe, đóng cửa xe và cửa sổ lại. Sau đó, anh cởi áo khoác, tháo giày, đắp chăn cho cô thật cẩn thận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây