Tống Thi Nghiên mỉm cười cảm kích: “Cảm ơn cậu, nhưng lần này tôi không mang máy. Mọi người cứ làm việc đi, không cần bận tâm đến tôi.”
Sở Yến Thâm nghe xong hơi khựng lại, quay sang nhìn bạn gái đầy nghi hoặc. Chụp ảnh ở mỗi buổi diễn đã thành thói quen cố định của cô, kể cả lần trước hai người giận nhau, cô từng hậm hực không tung ảnh, nhưng chưa từng có lần nào không mang máy ảnh theo. Hành động của cô hôm nay khiến anh cảm thấy lạ lẫm.
Tống Thi Nghiên nắm chặt tay anh, nhẹ giọng giải thích: “Làm một fan, em từng rất hạnh phúc khi dùng máy ảnh ghi lại từng khoảnh khắc của anh trên sân khấu. Nhưng vì muốn bắt trọn mọi giây phút, em luôn căng thẳng, luôn chạy đua với thời gian để kịp chỉnh ảnh, đăng bài. Em nhận ra, như vậy khiến em không thể toàn tâm toàn ý thưởng thức phần trình diễn. Hôm nay em muốn thay đổi, không mang theo gì cả, chỉ yên lặng ngồi dưới sân khấu, nhìn anh bằng mắt, lắng nghe bằng tai. Không cần ống kính ghi lại, em sẽ dùng trái tim để nhớ.”
Lý do cô đưa ra khiến Sở Yến Thâm hoàn toàn thuyết phục. Anh khẽ gật đầu, dịu giọng hứa: “Vậy tối nay anh nhất định sẽ hát thật hay, không để em thấy tiếc vì quyết định này.”
Khi Sở Yến Thâm rời đi, tiếng reo hò vang rền khắp bên dưới. Anh giơ tay ra hiệu giữ trật tự, các fan liền im lặng. Anh nhận lấy những lá thư đưa đến trước mặt, cẩn thận xếp từng chiếc vào tay trợ lý, dịu dàng dặn dò: “Tôi đến sân khấu trước nhé, mọi người nhớ đi đường cẩn thận, ăn cơm rồi hãy đến.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây