Anh ôm cô vào lòng, kéo chăn kín người, tay vỗ nhẹ lưng cô qua lớp vải chăn.
Miệng nói ngủ, nhưng anh lại bắt đầu khe khẽ hát. Từng bài hit trong sự nghiệp lần lượt vang lên, chất giọng dịu dàng như lời ru, chầm chậm xoa dịu cô.
Tống Thi Nghiên nghiêng đầu, nhìn thấy lọ thuốc ngủ vẫn còn đặt trên bàn. Cô chợt hiểu ra anh đã phát hiện cô mất ngủ, nên mới dùng cách này để an ủi.
Có thể vì nhiệt độ trong lòng anh quá ấm, cũng có thể vì sự vỗ về dịu dàng ấy quá dễ chịu, mà khóe mắt cô chợt cay xè, rồi dần dần thiếp đi.
Khi tỉnh lại, trong phòng vẫn tối như ban đầu. Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, lò mò mãi mới bật được đèn ngủ, tìm giày, rồi nhẹ nhàng bước ra cửa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây