Phú Bà Trạm Tỷ Trèo Tường Đu Thần Tượng

Chương 19:

Chương Trước Chương Tiếp

Nhận ra bản thân đang cười đến phát cuồng, cô lập tức giơ con búp bê lên, nghiêm túc cảnh cáo bản thân: “Không được để tình cảm mẫu tử biến chất!”

Cô ôm búp bê sám hối một lúc lâu, chợt nhớ đến chiếc áo vest đang bị gấp nếp. Lúc cởi ra, cô nâng niu gấp gọn, định nhờ cô giúp việc mang đi giặt khô. Nhưng rồi lại sợ người khác không cẩn thận, cuối cùng tự tay cho áo vào túi, chuẩn bị hôm nào rảnh sẽ đích thân mang đến tiệm giặt quen.

Nhìn chiếc áo vest thủ công cao cấp nằm gọn trong túi, cô bỗng thấy buồn: “Có lẽ… sẽ không có dịp gặp lại nữa nhỉ? Hay là… giữ lại làm kỷ niệm?”

Tối nay, Sở Yến Thâm ngồi trò chuyện rất lâu với các bậc tiền bối. Ai cũng là khách mời từ xa tới, là chủ nhà, anh không thể không chu đáo. Nhưng vì gần đây đang ăn kiêng để chuẩn bị cho concert, bụng rỗng, uống vài ly rượu mạnh liền thấy choáng váng.

Ngồi ở ghế sau chiếc Maybach, anh cảm thấy người nóng bừng vì men rượu, liền gỡ bỏ chiếc áo vest nhỏ hơn một cỡ. Anh hạ cửa kính, đón chút gió lạnh cho tỉnh táo. Mãi đến khi đầu óc nhẹ đi một chút, anh mới mở miệng:

“Hôm nay cảm ơn cậu. Ngày mai ghé thợ may đặt cho tôi hai bộ vest mới, cứ tính vào tài khoản của tôi.”

Ông chủ vốn rộng rãi, Trình Nhượng cũng không khách sáo: “Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Sở.”

Từ chối lời đề nghị đưa về tận nhà của Trình Nhượng, Sở Yến Thâm loạng choạng bước vào biệt thự. Như thường lệ, anh ngã người xuống sofa, mệt mỏi cuộn mình trong chiếc chăn mỏng và chìm vào một giấc ngủ mê man.

Trời vừa hửng sáng, anh mơ màng chìm vào một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, anh ôm lấy một cô gái mà gương mặt chẳng thể nhìn rõ, từng ngón tay lướt qua vòng eo mảnh khảnh ấy. Mỗi lần chạm phải làn da mềm mịn kia, nơi sâu thẳm trong cơ thể anh lại căng tràn nhức nhối. Khi hoàn toàn tỉnh lại, anh chỉ biết bất lực nhắm mắt thở dài.

Vì thế, khi vừa rời khỏi phòng thu, lại nghe Trần Huy nhắc đến chuyện mời Tống Thi Nghiên làm người phụ trách chụp ảnh bìa album mới, Sở Yến Thâm bỗng thấy hơi ngượng. Dù không nhìn rõ gương mặt trong mơ, nhưng cử chỉ thân mật, cảm giác gần gũi ấy thì không thể lẫn đi đâu được, chắc chắn là cô.

Trần Huy thấy anh im lặng liền gặng hỏi: “Sao thế, cậu có người khác trong đầu à?”

Sở Yến Thâm không phải kiểu người để cảm xúc ảnh hưởng đến quyết định. Anh từng thấy rõ thực lực của Tống Thi Nghiên, cũng thừa biết cô có thể xử lý hoàn hảo dự án lần này.

“Không có ai cả. Anh quyết sao thì làm vậy đi.”

Tối muộn, anh nằm trên giường, mắt dán lên trần nhà hình bầu trời sao. Bất giác mở Weibo, anh nhớ trong bản thảo tạp chí lần trước từng đính kèm tài khoản của nhiếp ảnh gia. Tìm kiếm tên @AyanBayLênTrời, anh nhanh chóng bấm vào.

Trang cá nhân ấy đang rất hot. Không giống các nhiếp ảnh gia khác thường câu follow bằng ảnh idol, tài khoản của Tống Thi Nghiên đa phần chia sẻ những chuyến đi, những góc nhìn về nhiếp ảnh, những cảm xúc chân thực và độc lập.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)