Tống Thi Nghiên vẫn giữ vẻ bình thản khi đối mặt với sự giận dữ của mẹ: “Vì Vinh Văn Diệp, mẹ bán cả đồ trang sức quý, để người ngoài đồn đại nhà mình thiếu tiền. Mẹ có từng nghĩ đến việc này sẽ ảnh hưởng đến uy tín của công ty không? Mẹ tự ý động vào ngân sách quyên góp cho quỹ từ thiện, mẹ có nghĩ bao nhiêu đứa trẻ sẽ không có cơm ăn, không được đi học, bao nhiêu gia đình không có tiền chữa bệnh không? Mẹ có một lần nào thấy áy náy không? Cô Kỷ Vân chết trong tay Vinh Văn Diệp, chồng cô ấy vì quá đau lòng mà tự sát, bỏ lại đứa con trai năm tuổi sống với ông nội. Mẹ có từng vì họ mà đau lòng dù chỉ một giây không? Có bao giờ mẹ thấy hối hận không?”
Ông cụ Tống và ba Tống nghe xong, sắc mặt đều sầm lại. Bọn họ không ngờ mẹ Tống lại âm thầm làm ra những chuyện như thế.
Mẹ Tống sững người, không ngờ con gái sẽ vạch mặt mình trước mặt mọi người. Bà ấy luống cuống đứng bật dậy khỏi ghế, há miệng định giải thích nhưng lắp bắp mãi không nói được câu nào.
“Quỳ xuống!”
Ông cụ Tống quát lớn một tiếng, mẹ Tống lập tức quỳ xuống, không dám hé răng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây