Dạo này, phần lớn thời gian của Tống Thi Nghiên đều xoay quanh chuyện khởi nghiệp và yêu đương, rất ít khi về nhà. Ông nộivì nhớ cháu quá, đành dùng quyền lực tối cao ép cô quay về nhà chính để cùng đi dự tiệc.
“Con bé này, dạo gần đây tâm trí cứ để đâu đâu, ở Thượng Hải cũng chẳng chịu về nhà. Có phải bắt ông già này ba lần bảy lượt gọi mới chịu ló mặt ra hả?”
Biết ông không nỡ nghiêm khắc với mình, Tống Thi Nghiên vội lấy thành quả khởi nghiệp gần đây ra khoe từng chút một: “Ông ơi, phải tự tay giám sát thi công mới biết được việc sửa sang rắc rối thế nào. Hồi trước ông cứ nói con chẳng làm nên trò trống gì, giờ con chăm chỉ làm ăn, cố gắng đến vậy, chẳng lẽ ông không ủng hộ sao?”
Ông cụ thừa hiểu cháu gái đang cố đánh trống lảng. Thứ ông cụ gọi là làm việc đứng đắn xưa nay là mong cô từ bỏ nhiếp ảnh để vào tập đoàn nhà họ Tống làm việc, gánh vác trách nhiệm thừa kế. Ấy thế mà cô cháu này cứ vòng vo mãi, đưa câu chuyện rẽ sang chuyện khởi nghiệp. Nhưng mà, ai bảo cả nhà đều chiều cô, cuối cùng cũng chỉ có thể mặc cô làm loạn như vậy thôi.
“Con đó, chỉ giỏi đánh trống lảng.” Ông cụ khẽ gõ lên trán cô một cái, dặn dò: “Tối nay đi tiệc nhớ giao lưu tử tế, đến tuổi rồi cũng nên yêu đương nghiêm túc. Không cần vội cưới hỏi, nhưng phải biết trân trọng thời gian đẹp nhất đời mình. Nếu đã thích ai thì chủ động lên một chút, nhưng khi chọn người thì đừng qua loa, tuyệt đối tránh xa mấy thằng ăn chơi trác táng!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây